Bầu trời bị sương mù dày đặt bao phủ, màu trắng tràn ngập khắp đường phố, bóng cây đung đưa, trên người Bạch Tín Vũ còn đang mặc bộ quần áo buổi sáng, chiếc áo khoác của An Ninh còn vắt trên cánh tay anh.diễn dàn lê quý đôn
Tuyết lớn bay đầy trời, trên mái tóc dày của anh đã bị một lớp bông tuyết mỏng phủ lên, tuyết tan thành nước chảy dọc theo khuôn mặt anh tuấn của anh.
Hai người cách nhau một con đường không rộng lắm, phía sau anh là tòa nhà cổ xưa đã bị đình công vì tuyết lớn.
An Ninh chớp mắt một cái không nhịn được dõi mắt nhìn theo anh, đoán rằng anh nhất định đã đứng ở nơi này rất lâu rồi. Cô muốn cười với anh, nhưng khóe môi của cô vừa cử động, nước mắt đã chảy xuống trước.
Cô cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe dịu dàng một chút, hỏi anh Tại sao anh biết em ở đây?
Sau khi nói lời này xong, cô phát hiện ra đây là một câu hỏi rất ngu ngốc, cô chạy ra từ trong bệnh viện, trong lòng có nhiều thắc mắc như vậy, cô không trở về nhà thì có thể đi đâu được?
Không ngờ anh lại rất phối hợp, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra sự dịu dàng và cưng chìu Anh đoán.
Anh dừng lại một chút, sau đó mở miệng nói: An Ninh, bây giờ em cũng đã biết tất cả sự thật, em đang giận anh có đúng không?
An Ninh quay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn anh, cô buồn bực nói: Em thật sự tức giận, hơn nữa còn vô cùng tức giận.
Mắt của anh tối sầm lại nhưng anh không nói gì.
An Ninh quay đầu lại lườm anh, Em tức giận vì chuyện gì anh cũng không nói cho em biết. Tức giận vì anh xem thường em, và tức giận hơn nữa là vì anh xem nhẹ tình cảm của em đối với anh. Anh cho rằng em sẽ vì chút chuyện này mà rời khỏi anh sao? dien/da/n/l/e/q/uy/don
Anh hơi ngẩn ra rồi khẽ nói: Người mà em tôn sùng là một người lịch sự, bình tĩnh, một bác sĩ Bạch không có một chút ý nghĩ mờ ám nào. Ở trong nhật ký của em, em xem anh giống như một vị thần, cảm thấy anh hoàn mỹ đến mức không có chỗ nào có thể chê. Nhưng khi em phát hiện ra anh không giống như em nghĩ, anh có nhiều khuyết điểm, em sẽ nhận ra rằng, thật ra thì em cũng không thích anh nhiều như vậy. Lúc đó, em sẽ rời khỏi anh.
Anh ngẩng đầu lên cười nhạt, mở miệng nói: Em xem, anh hoàn toàn không hề hoàn mỹ. Anh không có cảm giác an toàn, bởi vì anh đã từng thất bại. Anh rất sợ, người mà em thích chính là bác sĩ Bạch trong tưởng tượng của em chứ không phải là anh.
An Ninh sửng sốt một lúc lâu, gương mặt đỏ ửng lên, Anh xem nhật ký của em. . . . . .
Là mẹ đưa cho anh xem.
An Ninh nghe thấy tiếng gọi mẹ của anh rất lưu loát, cô bất giác nhớ tới một chuyện cách đây cũng lâu rồi, anh từng nói một câu trong điện thoại, Buổi trưa em trở về nhà mẹ ăn cơm sao? Buổi chiều, khi nào em quay lại?
Khi đó bọn họ vẫn còn là bạn bình thường, bây giờ nghĩ lại, cô mới nhận ra được mưu kế thâm sâu của anh, sợ rằng lúc đó, mẹ cũng đã cho rằng, anh chính là con rể rồi, may mà cô đã từng muốn vạch rõ giới hạn với anh. . . . . .
Vì vậy, rõ ràng là An Ninh đang rất tức giận, nhưng lại nhịn cười không được, cười bản thân thật là ngu ngốc cho nên vẫn không phát hiện.
Bạch Tín Vũ nhìn cô cười, tâm trạng của anh cũng trở nên vui vẻ, anh bước nhanh tới chỗ cô, vươn hai tay ra ôm cô vào trong lòng.
Sau khi trải qua những hiểu lầm và khó khăn chồng chất, giờ phút này sự ấm áp thật quý giá. Đúng lúc An Ninh muốn quay lại ôm lấy anh thì tòa nhà đang thi công ở phía sau anh chợt lắc lư một chút.
An Ninh sững sờ, cô nhìn thật kỹ thì thấy tất cả đều yên lặng, giống như cô bị ảo giác.
Bạch Tín Vũ phát hiện ra An Ninh đang phân tâm, anh sờ trán cô rồi dịu dàng hỏi: Hết sốt rồi sao?
Sau đó, ngay lúc anh không hề phòng bị, trước ngực chợt truyền đến một lực đẩy mạnh, anh chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, đã nghe một tiếng Ầm thật lớn, tòa nhà cổ xưa sụp đổ.
Khi Bạch Tín Vũ biết được chuyện gì vừa mới xảy ra, mặt anh không còn một chút máu trắng bệch như một tờ giấy.
Là An Ninh, An Ninh đã đẩy anh ra, cô ấy. . . . . .
Hàng xóm xung quanh bị tiếng vang lớn này làm kinh động, tất cả đều chạy đến xem. Trong này có cả mẹ của An Ninh.
Bà chạy ra ngoài, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, bà hoàn toàn không dám tin chuyện đang xảy ra ở trước mắt. Bà nhìn thấy bác sĩ Bạch giống như đang nổi điên, anh quỳ gối liều mạng đào đống đổ nát ở bên cạnh. . . . . .
Hai mắt của anh bị một lớp màu đỏ che phủ, anh giống như một con thú bị ép đến bước đường cùng, đang đấu tranh với số mạng mà trời cao đã sắp đặt.
Nước mắt của bà cũng chảy xuống, hai chân run rẩy, bà chạy tới theo bản năng, che miệng nói rồi quỳ bên cạnh anh, giọng nói run run: Ninh Ninh. . . . . . Ninh Ninh của tôi đang ở đâu?
Thân thể anh hoá đá tại chỗ.
Giọng nói của mẹ bởi vì sợ hãi mà trở nên gay gắt, Ninh Ninh của tôi đâu? Nói chuyện với tôi đi! Ninh Ninh, con bé đang ở đâu hả? Con bé chạy ra ngoài tìm cậu, tại sao chỉ có một mình cậu, Ninh Ninh đâu?
Bạch Tín Vũ quay đầu, lúc đó sắc mặt của anh trắng như tờ giấy, giọng nói khàn khàn: Thật xin lỗi, cô ấy vì cứu cháu nên mới. . . . . .
Bà nhìn đống đổ nát của tòa nhà trước mắt, bờ môi run rẩy mãnh liệt, Ninh Ninh bị vùi ở dưới này sao. . . . . . ? Tôi không tin, tôi không tin!
Mười phút sau, xe cứu hỏa và xe cứu thương đều chạy tới. Đáng tiếc, lúc An Ninh được cứu ra thì cô đã bất tỉnh, toàn thân đầy máu nằm trên cánh cứu thương.
Cô đang mơ một giấc mơ, trong mơ là một màn sương màu trắng, cũng không thể nhìn thấy cái gì. Cô nghe được rất nhiều giọng nói của mọi người, có rất nhiều người đang gọi tên của cô, mặc dù giọng nói phát ra từ bốn phía, nhưng từ trong những giọng nói