Đợi đến lúc mắt của An Ninh dần thích ứng với bóng tối trong phòng, cô mới quay sang nhìn Bạch Tín Vũ đang nằm bên cạnh, có lẽ vừa rồi, cô chỉ mơ thấy một cơn ác mộng mà thôi.
Dù sao cũng đã thức dậy, An Ninh khẽ lau mồ hôi trên trán, ra phòng bếp tự rót cho mình một ly nước.
Sau khi cô vừa ra khỏi phòng thì Bạch Tín Vũ mở mắt, anh nhẹ nhàng vuốt ve hơi ấm còn đọng lại trên chỗ nằm của cô, trong lòng thì suy nghĩ sự ấm áp này liệu còn có thể duy trì được bao lâu?
Cuộc sống vẫn cứ bình lặng trôi qua như cũ, mỗi lần An Ninh đi ngang qua phòng cấp cứu đều cảm thấy có chút thương cảm, khoa cấp cứu vừa mới điều một bác sĩ trưởng khoa khác tới trông coi, bóng lưng của người bác sĩ đó rất giống Lâm Khai Dương, ngay cả giọng điệu khi giáo huấn người khác cũng rất giống.
Có vài lần anh ta thấy An Ninh nhìn mình, muốn tới chào hỏi cô, lại bị cô lảng đi không dấu vết. Rất giống, nhưng cũng chỉ là rất giống mà thôi.
An Ninh không thích Khâu Mẫn, nhưng phải thừa nhận là năng lực làm việc của Khâu Mẫn rất giỏi. Không nhắc tới chuyện đã xảy ra với Trần Hoan, cô ấy rõ ràng là một người vừa có trách nhiệm vừa không ngại gian khổ. Khi thực tập cùng cô ấy, tuy hai người không trao đổi gì nhiều nhưng đến lúc phối hợp thì lại vô cùng hòa hợp, ăn ý.
Một ngày trước khi từ chức, chủ nhiệm Lâm có tới tạm biệt An Ninh, cũng nói cho cô biết Lâm Khai Dương rất khỏe. Mặc dù sắc tố võng mạc biến chất rất khó có thể trị tận gốc, nhưng bọn họ đã liên lạc với bệnh viện ở nước ngoài, Lâm Khai Dương phải sang Mỹ tiếp nhận trị liệu.
An Ninh vẫn nhớ câu nói sau cùng của chủ nhiệm Lâm lúc sắp rời đi: Có trị khỏi hay không là một chuyện, nhưng cuộc sống dù sao cũng phải có hy vọng, đúng không?
Lâm Khai Dương không tới bệnh viện tạm biệt đồng nghiệp, nhưng ngày ra sân bay, anh ta dặn dò tài xế taxi chạy ngang qua bệnh viện, tuy đôi mắt không thể nhìn thấy nhưng Lâm Khai Dương vẫn luôn nhìn về hướng cửa sổ xe.
La Dao dò hỏi rất nhiều lần về chuyện của Lâm Khai Dương, nhưng An Ninh vẫn nhớ kỹ lời dặn của Lâm Khai Dương, anh ta là một người kiêu ngạo, cho nên bí mật này tuyệt đối phải giữ kín.
Vào ngày thực tập cuối cùng của An Ninh ở khoa phụ khoa, khoa nghênh đón một bệnh nhân đặc biệt. La Dao phá lệ nói với cô: Nếu như em không muốn, chị sẽ để người khác phụ trách bệnh nhân này.
An Ninh cúi đầu nhìn bệnh án, tên của người bệnh là Trần Hoan . Cô cám ơn ý tốt của La Dao, nhưng cô lựa chọn tiếp nhận bệnh nhân này.
Trải qua nhiều chuyện vui vẻ và bi thương như vậy, khi đối mặt với Trần Hoan một lần nữa thì cô đã có thể dùng thái độ chuyên nghiệp để khám bệnh, coi Trần Hoan giống như những bệnh nhân khác, không có gì khác biệt.
Lúc Trần Hoan đang băng qua đường thì bụng bỗng nhiên đau thắt, được người đi đường đưa vào khoa cấp cứu, sau đó thì chuyển tới khoa phụ khoa. Cô ấy không sao nhưng đứa bé đã không còn.
Cô ấy rất phối hợp với An Ninh làm các cuộc kiểm tra, hỏi gì đáp nấy, là loại bệnh nhân mà bác sĩ thích nhất.
Sau khi An Ninh kiểm tra xong thì dặn dò vài câu như thường lệ, đang lúc chuẩn bị rời đi thì lại nghe Trần Hoan nói: An Ninh, con mình mất rồi.
Tiếng của cô ấy rất nhỏ, nếu như không có hai tiếng 'An Ninh' ở đầu thì chắc hẳn An Ninh sẽ tưởng là cô ấy đang lẩm bẩm một mình.
An Ninh xoay người lại, dùng nụ cười chuyên nghiệp đối mặt với Trần Hoan, Đừng lo lắng, cô còn trẻ như vậy, sẽ có đứa bé khác.
Mình và Kha Phàm chia tay, rồi lại bị bệnh viện đuổi, mẹ mình rất thất vọng về mình. Sắc mặt của cô ấy có chút tái nhợt, nhưng bỗng nhiên lại bật cười: Tất cả mọi người đều vứt bỏ mình.
An Ninh vẫn nhìn cô ấy, không nói gì.
Trần Hoan cười, nhưng hai hàng nước mắt lại thi nhau chảy xuống, quay sang nhìn An Ninh, Cậu cũng vứt bỏ mình. Bây giờ mình không có gì cả, mình chỉ còn hai bàn tay trắng.
Biểu cảm của An Ninh vẫn rất lạnh nhạt, bình tĩnh trả lời: Trần Hoan, tình yêu, tình thân, tình bạn, cô đã từng có tất cả, nhưng cô lại không quý trọng mà thôi.
Nói xong câu đó, bàn tay An Ninh nắm chặt thành quyền, lại không kiềm được mà khẽ run rẩy. Tình bạn nhiều năm như vậy, đến cuối cùng hóa ra chỉ là lợi dụng, ngoài công việc ra, cô không còn muốn đối mặt với người này nữa.
Sau khi cô xoay người, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giai điệu quen thuộc, là bài hát “Thiên Không chi thành”(The City of Sky).
Trần Hoan cầm điện thoại di động, yên lặng nhìn màn hình phát sáng và cái móc khóa điện thoại treo lủng lẳng, Cái móc khóa này là cậu tặng cho mình, cậu còn nhớ không? Lần đó chúng ta hẹn nhau cùng ôn bài, cậu tới trễ. Cho nên cậu tặng mình cái này, mấy năm qua, mình vẫn luôn mang nó theo.
An Ninh không quay đầu lại, nhưng lần này, hốc mắt của cô bắt đầu hoen đỏ.
Mình biết tất cả mọi thứ của hôm nay là do mình tự làm tự chịu. Giống như chị của cô bé Lọ Lem trong chuyện cổ tích không có được người yêu của mình vậy, người xấu sẽ không có kết quả tốt. Trần Hoan nghẹn ngào nói: Thật sự là mình muốn lợi dụng nên mới đến gần cậu, nhưng mấy năm qua, mình đối với cậu cũng không phải hoàn toàn không thật lòng.
An Ninh quật cường không chịu quay đầu, nhanh chóng lấy tay gạt bỏ nước mắt tràn mi.
Chuyện ở nhà bác bị anh họ xúc phạm, không phải là mình bịa để gạt cậu, là thật. Trần Hoan hít thở sâu, cố nén nước mắt đang không ngừng trào ra, Chuyện dàn dựng cuộc gặp gỡ