Quả nhiên cuộc đời của Thịnh Nhược Yêu khá kì quái ấy chứ, lần trước sống được đến hai mươi ba tuổi thì xuyên không.
Xuyên không sống được thêm vài năm thì trùng sinh.
Sau khi trùng sinh, kết hôn xong người ta thì đi hưởng tuần trăng mật, còn cô thì được chú rể của mình bế vào bệnh viện.
Ha... Sao mà cuộc đời của cô nó lại nực cười đến mức cười ná thở vậy chứ?
Chẳng những vậy mà Tư Đình Thịnh còn rất khoa trương, anh đưa cô vào phòng cấp cứu, còn lôi hết mấy bác sĩ giỏi đến đây xem xét cho cô, ngay cả viện trưởng cũng bị anh lôi tới rồi.
Ngồi ở trong phòng cấp cứu, Thịnh Nhược Yêu đưa mắt nhìn mười hai bác sĩ cùng viện trưởng, viện phó ở đây, sau đó lại ngơ ngơ ngác, ngác nói:
- Cái đó... Cháu không sao đâu ạ... Chỉ cần để lại cho cháu bác sĩ sản khoa là được rồi... Mọi người... Có thể đi...
Mọi người nhìn nhau, sau đó lại lắc đầu không dám rời đi, lúc này viện phó mới nói:
- Thịnh tiểu thư, vừa rồi Tư tổng đã đứng ở bên ngoài, nói là không khám ra bệnh thì bọn tôi đừng hòng ra ngoài. Bây giờ... Chúng tôi thật sự không dám ra ngoài.
Thịnh Nhược Yêu múi mặt, ôi trời ạ, trên đời này có ai đi bệnh viện mà mất mặt như cô không chứ? Hơn nữa, cơ thể của cô vô cùng khỏe mạnh, hoàn toàn không có chút thương tổn nào, vậy là họ phải ngồi lại nhìn mặt nhau thêm nửa tiếng nữa sao?
Khi này, vị bác sĩ sản khoa lại nói:
- Hay để tôi giúp cô kiểm tra trước nha.
- A, được, vậy cảm ơn chị ạ.
Sau đó, một bác sĩ một "bệnh nhân" đã kiểm tra rất yên bình, còn mười một bác sĩ còn lại cùng viện trưởng và viện phó chỉ biết đứng bên cạnh chấp tay nhìn.
Gương mặt của Thịnh Nhược Yêu có hơi đỏ lên vì ngượng, ôi mẹ ơi... Cứu mạng... Xấu hổ quá đi!
Sau khi kiểm tra xong thì bác sĩ cũng chúc mừng vì cô đã mang thai rồi, tuy tuổi thai còn nhỏ những phát triển rất bình thường, vừa rồi cũng chỉ là biểu hiện bình thường của thai nghén thôi, dặn dò cô không nên khẩn trương.
Ha... Lại bị cô đoán trúng rồi, cô thật sự là trúng giải độc đắc rồi, làm sao đây? Đột nhiên cô lại cảm thấy bản thân sắp chết tới nơi rồi, nếu như để Tư Đình Thịnh biết cô muốn ôm con của anh sống chết với Hàn Thu Phiến, thì chắc anh sẽ đem cô nhốt lại quá đi mất.
Sau đó thì Thịnh Nhược Yêu cũng đã được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, Tư Đình Thịnh ngay lập tức đã ôm lấy cô, gấp gáp nói:
- Yêu Yêu, em không sao chứ? Có nguy hiểm tính mạng không? Có... Có...
Còn chưa để Tư Đình Thịnh hỏi hết thì Thịnh Nhược Yêu đã hôn lên môi anh để anh im miệng, đợi khi anh bình tĩnh thì cô mới cười nói:
- Em không sao, em rất khỏe mạnh, tất cả đều bình thường.
Nói xong cô còn cười một cái, nhưng rồi tự nhiên ở phía sau lưng của cô lại truyền đến khóc "Oa oa" của ai đó rất đáng thương, đưa mắt nhìn sang...
Ha... Haha... Cô thật sự không muốn nhận người nhà chút nào. Cha của cô, sao ông ấy lại ngồi bệt xuống sàn như ăn mày thế kia, bây giờ lấy cho ông ấy một cái bát nữa là đủ đẹp rồi, y hệt ăn mày luôn.
Cha... Cha là Tổng thống đó... Mất mặt quá đi.Huhu... Oa oa... Con gái... Bảo bối à, con gái đáng thương của papa, con có đau không? Có bị thương ở đâu không?Không có không có, chỉ là truyền một chút dinh dưỡng thôi mà.Sau đó Thịnh Ngọc Phú cũng nhìn xuống ống tiêm đang truyền dinh dưỡng cho cô, khóc lại còn lớn hơn, trực tiếp cầm tay cô rồi xoa xoa thổi thổi, lại nói: (
- Chắc là đau lắm đúng không, khổ thân con gái của tôi mà.
Thịnh Nhược Yêu cảm thấy bản thân sắp chui lỗ chó được rồi, thật sự là mất mặt muốn chết luôn mà.
Sau khi truyền dịch xong thì cô cũng được "mời" về nhà, chứ nếu cô còn ở lại bệnh viện giây phút nào là gia đình cô sẽ lên hot search thêm giây phút đó.
Lúc ngồi trên xe về nhà thì Thịnh Nhược Yêu đã nhìn anh, nói:
Vừa rồi em nghe thấy tiếng hệ thống của Hàn Thu Phiến, nhiệm vụ của cô ta thất bại rồi, cho dù có chạy chữa thì cũng chỉ là kẻ tàn phế thôi.Ừ, nhưng tại sao nhiệm vụ của cô ta lại thất bại?Tiểu thuyết kết thúc rồi, chỉ cần nam chính là anh kết hôn, sau đó cô dâu có...Tư Đình Thịnh nghiêng đầu nhìn cô, nói:
Có cái gì?A... Có... Có...Em yêu, em sao vậy?Anh đừng có xưng hô buồn nôn như vậy chứ, cái gì mà em với chả yêu, sởn hết da gà rồi này.Nhưng Tư Đình Thịnh lại rất vui vẻ ôm cô, để cô ngồi lên chân mình, lại tham lam hôn nhẹ lên cổ của cô, nói:
Đều là vợ chồng cả mà, ngại gì chứ.Tư Đình Thịnh, anh diễn đến quên rồi à, chúng ta chỉ là...Ngày mai có thể lĩnh chứng rồi.Ủa khoan đi? Cô vừa nghe cái gì vậy? Có cái gì đó lùng bùng lỗ tai lắm nè.
- Anh nói... Cái gì?
Tư Đình Thịnh mỉm cười, hôn lên môi cô, ôm lấy eo của cô, nói:
- Ngày mai... Có thể lĩnh chứng rồi. Chứng nhận kết hôn, chúng ta không có diễn, là kết hôn thật.
Hai mắt của Thịnh Nhược Yêu ngơ ngác... Ủa?
Ủa?
ปล?
Không phải nói diễn thôi sao?
Cơ mà nhìn dáng vẻ ngơ ngác này của Thịnh Nhược Yêu lại khiến cho anh cảm thấy rất hài lòng.
Bà xã của anh vốn dĩ là một thiên tài, nhưng rất thích diễn, bây giờ anh chính là dùng diễn để làm thật, cho cô cả đời không thể chạy được.