Tới khi Thịnh Nhược Yêu đến thì Châu Xuyến đã được chuyển đến phòng hồi sức rồi, cô bước đến nhưng tất cả mọi người đều bị cô ấy đẩy ra ngoài, kể cả là mẹ cô hay là Lục Tư Kha.
Lúc này Thịnh Nhược Yêu mới nhìn mẹ mình, nói:
- Mẹ…. Xuyến Xuyến... Cậu ấy thế nào rồi?
Lý Lan Dung chỉ lắc đầu mà không nói gì, khi này cô đã gấp đến mức gõ cửa liên tục, nhưng ở bên trong không chút động tĩnh nào cả. Đợi tới Thịnh Nhược Yêu lên tiếng thì Châu Xuyến ở bên trong mới giật mình tỉnh táo lại, cô ấy chầm chậm mở cửa, vừa nhìn thấy cô đã khóc nức lên.
Thịnh Nhược Yêu ôm lấy Châu Xuyến, sau đó còn nhỏ giọng nói:
Xuyến Xuyến, không sao, tớ ở đây...Yêu Yêu... Tớ... Tớ không muốn sống nữa...Nói bậy gì đấy, sao lại không muốn sống nữa, Xuyến Xuyến, cậu đừng nghĩ linh tinh nữa, cậu vẫn còn có tớ mà.Sau đó Châu Xuyến cũng chỉ để một mình Thịnh Nhược Yêu đi vào bên trong, ngay cả Lục Tư Kha cũng không cho phép, nhưng vì lo lắng cho người con gái mình thích nên Lục Tư Kha đã luôn đứng ở bên ngoài.
Ở bên trong lúc này Châu Xuyến ngồi trên giường, cơ thể vẫn còn run rẩy khi kể lại những chuyện khi đó. Cô ấy nói rằng hôm đó vì về muộn nên đã đi mua một ít thức ăn bên ngoài, vốn dĩ nơi Châu Xuyến sống an ninh vẫn rất tốt, không ngờ hôm đó lại có một nhóm cướp ngân hàng chạy đến, họ bắt không ít con tin rồi giam lại ở một phòng.
Ban đầu Châu Xuyến còn định gọi điện cho Lục Tư Kha, nhưng điện thoại còn chưa kịp kết nối thì bọn cướp đã phát hiện, sau đó là đưa cô ấy sang một nơi khác. Ở nơi này, bọn khốn đó đã không nhịn được mà cưỡng hiếp cô ấy, cuối cùng còn định phóng hỏa diệt khẩu. Nhưng may thay Lục Tư Kha và Tư Đình Mẫn nhìn thấy tin tức trên mạng nên đã đến, vừa hay cũng cứu được Châu Xuyến một mạng.
Đến đây Châu Xuyến còn vén ống quần của mình lên, để lộ một mảng bông băng lớn, lại nói:
Là lúc hỏa hoạn chân tớ bị bỏng... Bây giờ tớ không còn sạch sẽ nữa, cũng không xinh đẹp nữa... Cuộc đời của tớ xem như là kết thúc rồi... Tớ... Tớ... Rất bẩn.Xuyến Xuyến, cậu không bẩn. Cậu nói gì vậy chứ con nhỏ này, sao lại có thể tiêu cực như vậy? Sao cậu không nghĩ tích cực hơn... Đó là may mắn khi cậu không chết, nếu như... Nếu như cậu chết thì mình phải làm sao? Cô chú phải làm sao đây?Yêu Yêu... Nhưng mà một người con gái như tớ, bây giờ sẽ có ai cần chứ.Có! Chắc chắn có một người vẫn luôn cần cậu.Yêu Yêu...Lúc này Châu Xuyến còn định nói Thịnh Nhược Yêu không cần an ủi mình, nhưng sau đó cô đã mở cửa rồi kéo Lục Tư Kha đi vào. Bốn mắt nhìn nhau, cả Châu Xuyến và Lục Tư Kha cũng có chút hồi hộp.
Nhưng Thịnh Nhược Yêu lại nhìn Lục Tư Kha, nói:
Lục Tư Kha, nếu như hiện tại Châu Xuyến muốn gả, cậu có cưới không?Cưới! Chắc chắn cưới!Châu Xuyến giật mình, cô ấy nhìn Lục Tư Kha rồi lại có chút rưng rưng, khi này Thịnh Nhược Yêu cũng để lại không gian cho đôi trẻ rồi đi ra ngoài.
Ở bên trong phòng, Lục Tư Kha ngồi xuống, nhẹ nhàng nhìn cô gái ở trước mặt, lại nhẹ nhàng xoa đầu của cô, nói:
Đang nghĩ gì vậy?Cậu... Vừa rồi chỉ là nói đùa thôi đúng không?Không đùa, ngay từ những năm Đại học thì tớ đã thích cậu rồi.Châu Xuyến ngạc nhiên, vốn dĩ cô ấy còn nghĩ Lục Tư Kha có tình cảm với Thịnh Nhược Yêu nữa cơ, vì họ thân thiết với nhau nhiều hơn là với cô, không ngờ... Thật sự không ngờ...
- Nhưng bây giờ tớ... Tớ không còn như trước nữa... Tớ... Rất bẩn... Khi đó họ đã... Họ đã...
Không đợi Châu Xuyến nói hết thì Lục Tư Kha đã ôm chặt lấy cô, sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Không quan tâm, ai lại quan tâm chuyện đó chứ. Xuyến Xuyến, anh chỉ quan tâm đến em thôi.
Nghe vậy rồi tâm tình của Châu Xuyến cũng đã tốt hơn một chút, cô vòng tay lúng túng ôm lấy Lục Tư Kha, giọng nói có chút run run nói:
Khi đó tớ đã định gọi cho cậu... Nhưng không ngờ lại bị bọn họ phát hiện... Nếu như tớ không gọi... Có lẽ... Có lẽ tớ đã không...Không đúng, không phải, em phải nói là cũng may em bị phát hiện, vì nếu như em vẫn còn làm con tin trong tay bọn họ thì em đã chết rồi. Xuyến Xuyến, có thể xem là trong cái rủi có cái may... Thật may là em không sao.Lục Tư Kha.. Cậu..Đợi khi cha mẹ của em đi công tác về thì anh sẽ đưa cha mẹ đến hỏi cưới em, có được không?Tuy không biết tương lai tình cảm mà Lục Tư Kha dành cho mình có thay đổi hay không, nhưng hiện tại Châu Xuyến cảm thấy rất đủ rồi, cuối cùng thì cô ấy cũng hiểu được cảm giác có được một người yêu mình là cảm giác gì.
Được!Anh yêu em, Xuyến Xuyến!Lục Tư Kha, cậu... Anh đúng là ngốc... Rất ngốc!Nhưng Lục Tư Kha chỉ cười, đương nhiên là cậu ấy ngốc rồi, nếu như hôm đó cậu ấy nhất quyết đưa cô về đến tận nhà thì đâu có chuyện này xảy ra.
Từ nay về sau, Lục Tư Kha tự hứa với bản thân sẽ chăm sóc thật tốt cho cô gái này, vì cô ấy bây giờ chính là người của cậu ấy rồi.