- Đúng đó Yêu Yêu, dù sao cũng là con trai họ đứt ruột sinh ra, chắc chắn họ là cha mẹ của đứa bé, em mau đưa con trả người ta đi.
Thịnh Nhược Yêu cảm thấy IQ của nữ phụ này không phải ngu ngốc bình thường, mà là vô cùng ngu ngốc, cô cũng không hiểu với cái IQ này sao lại có thể biến thành trùm cuối boss phản diện vậy chứ?
Quả nhiên là bộ tiểu thuyết não tàn có khác.
Lúc này thằng bé còn kéo tay áo của cô, rồi lại chỉ tay chỉ chân, sau đó lắc đầu đủ kiểu, nhưng cô thật sự không hiểu những cái này.
Châu Xuyến nhìn qua một chút, đột nhiên lại nói:
- Yêu Yêu, có khi đây là thủ ngữ của người câm, hơn nữa tớ thấy trên tai của thằng bé có một cái máy trợ thính… Mà nhìn qua hai người kia thì chắc không có của ăn của để, một cái máy trợ thính giá không rẻ đâu, họ thật sự không phải cha mẹ của đứa trẻ này.
Nghe Châu Xuyến nói xong thì cô cũng sực tỉnh, đúng rồi, chính là điểm này, bảo sao vừa rồi cô cứ thấy thằng bé có chút quen quen, đây không phải là đứa con trai bị lạc mất của Hoành gia ở Vũ Thành sao? Trong tiểu thuyết có đề cập đến, khi đó tiểu thiếu gia bị bọn buôn người bắt cóc, nhưng đã được nữ chính cứu, sau đó vì nữ chính kiệt sức nên đã ngất xỉu, đúng lúc đó nữ phụ Hàn Thu Phiến đã xuất hiện, còn mạo danh nữ chính và nhận bản thân là ân nhân của đứa nhỏ.
Tuy rằng sau đó Hoành gia cũng biết mình báo đáp nhầm người, nhưng đứa nhỏ mệnh khổ này lại bị tai nạn vào lúc gặp nữ chính, cuối cùng vì cứu nữ chính là qua đời, còn kẻ gây tai nạn chính là nữ phụ. Nói chung thì số phận của đứa nhỏ này vô cùng tội nghiệp.
Hiện tại đã gặp rồi, cô không thể bỏ lỡ thời khắc cứu người được.
Hai kẻ kia biết bản thân đã bị bại lộ nên nhanh chóng cong chân chạy, vốn dĩ Lục Tư Kha còn định đuổi theo, nhưng Thịnh Nhược Yêu đã ngăn cản.
Với một kẻ thích tranh công trạng như Hàn Thu Phiến thì cô ta lại nhìn cô, nhíu mày nói:
- Sao em không để mọi người bắt hai tên đó, bọn chúng là kẻ buôn người đấy!
Thịnh Nhược Yêu chỉ liếc Hàn Thu Phiến một cái, giọng nói đầy châm biếm nói:
- Chẳng phải vừa rồi chị còn mong tôi nhanh nhanh đưa đứa trẻ cho họ sao? Chị quên rồi à?
- Chị… Lúc đó chị chỉ nghĩ…
- Nông cạn!
Thịnh Nhược Yêu nói xong liền đưa đứa nhỏ về nhà, tuy ở đây chỉ có một mình cô biết về thân thế của đứa nhỏ nhưng cô cũng phải bảo vệ nó. Huyết mạch duy nhất của Hoành gia, hơn nữa đứa trẻ này cũng rất thông minh, sáng dạ, chỉ mới năm tuổi thôi mà đã chạy thoát được bọn buôn người, nếu như bồi dưỡng tốt thì chắc chắn sẽ là hạt giống tinh anh của xã hội.
Đưa đứa nhỏ về nhà thì Thịnh Nhược Yêu cũng để nó ngủ ở trên giường của mình, khi này Tư Đình Thịnh lại ôm lấy cô, còn nhìn đứa nhỏ kia, nói:
- Em định làm gì với nó?
- Đưa về Đế Đô đã, sau đó em sẽ nhờ cha tìm người thân của thằng bé. Bình thường nếu như bọn buôn người bắt cóc thì sẽ chia theo trường hợp, một là cô nhi, hai là người giàu có.
Dừng một chút, Thịnh Nhược Yêu lại nói:
- Máy trợ thính trên tai của đứa nhỏ không phải hàng kém chất lượng, lại có thể thông thạo thủ ngữ, chắc chắn có giáo viên dạy. Dựa vào những điều kiện này em có thể kết luận… Thằng bé xuất thân từ giới trung lưu hoặc thượng lưu.
Tư Đình Thịnh nhìn cô, sau đó còn hôn lên gương mặt của cô, nhỏ giọng nói:
- Vợ ai mà thông minh quá vậy kìa?
- Vợ ai? Vợ ai ấy nhỉ?
- Đương nhiên là vợ anh rồi.
Đây gọi là gì? Đây gọi là mèo khen mèo dài đuôi.
Buổi tối đó thì Thịnh Nhược Yêu cũng để đứa bé ngủ ở phòng mình, còn cô và Tư Đình Thịnh thì sang phòng của anh, nhưng cô còn chưa kịp đi thì thằng bé đã nắm tay cô, hai mắt đỏ hoe, cơ thể thì run rẩy sợ hãi.
Một đứa nhỏ năm tuổi đã bị kinh sợ đến mức này thì Thịnh Nhược Yêu cũng không nở lòng mà bỏ rơi, cô và Tư Đình Thịnh quyết định lại, họ sẽ cùng cậu nhóc ngủ trong phòng của cô.
Bỗng chốc lúc này Tư Đình Thịnh lại ôm eo của cô, nhỏ giọng nói:
- Đột nhiên anh lại mong chờ đến con của tụi mình rồi.
Thịnh Nhược Yêu chỉ biết cười, cảnh tượng một nhà ba người này đúng là khiến người ta thấy hạnh phúc, không chỉ vậy mà ở bên trai được Tư Đình Thịnh ôm, ở bên phải lại được đứa nhỏ Cảnh Thần dựa vào, tự nhiên… Cô cũng nghĩ đến viễn cảnh tương lai quá đi.
Thật mong chờ.
Không biết con của hai người sẽ trông như thế nào nhỉ? Giống cô nhiều hơn hay giống anh nhiều hơn ta?
Nghĩ đến việc đó thì gương mặt của Thịnh Nhược Yêu cũng tự nhiên đỏ lên, ôi trời ơi điên mất thôi, sao tự nhiên cô lại nghĩ đến cái cảnh đó chứ.
Ngủ thôi, ngủ thôi, ngủ thôi, phải đi ngủ nhanh thôi!