Hạ Úc Huân không để ý cô bé, trực tiếp để cho nhân viên cửa hàng xách chậu nước, cầm khăn cho cô, sau đó vào trong cửa hàng.
Cô bé kia sửng sốt hồi lâu mới phản ứng kịp, bán tín bán nghi alu cửa.
Cô lau xong rồi, người phụ nữ lòng dạ rắn rết này thật sự sẽ bỏ qua cho cô sao? Hẳn không phải đùa giỡn cô chứ?
Vào trong cửa hàng, bốn nhân viên cửa hàng cùng cửa hàng trưởng tất cả đều ra đón, một đám kích động không nhịn được, đương nhiên, không phải là vì nhìn thấy cô mới kích động, mà là vì Lãnh Tư Thần đi bên cạnh cô.
Nhân viên trong tập đoàn Thiên Lâm đều đã truyền khắp, đều biết quan hệ giữa cô và Lãnh Tư Thần, vì thế kích động cũng khó tránh khỏi.
Cho nên tuy gần đây những fan này vẫn tới nháo, lượng khách không gia tăng, các cô cũng hoàn toàn không gấp gáp.
"Ai đó, ŧıểυ Diệp, cô giúp tôi mua ít thuốc cảm đi." Hạ Úc Huân phân phó một câu.
"A... A..., được, ŧıểυ thư ngài bị cảm sao?"
"Đều nói không có việc gì." Lãnh Tư Thần không vui nói một câu.
Thì ra là Lãnh tổng bị cảm a...
ŧıểυ Diệp nhìn Lãnh Tư Thần, không biết làm sao."Đừng để ý đến anh ta, đi mua đi." Hạ Úc Huân thúc giục.
"A..., được..." ŧıểυ Diệp gật gật đầu chạy ra ngoài.
Hạ Úc Huân cùng cửa hàng trưởng thảo luận một lượng lớn hàng mới vừa về, Lãnh Tư Thần ngồi trên ghế sofa nhàm chán lật tạp chí. Rõ ràng chỉ là khách, bất quá lại vẫn để cho lực chú ý của mọi người đều không tự chủ rơi vào trên người anh, ngay cả anh tùy tiện nhảy mũi, cửa hàng trường vốn đang nói chuyện với cô đều lập tức nhìn về phía anh.
Thật không biết mang theo anh tới để làm gì, ảnh hưởng tới công việc của cô?
"ŧıểυ thư, thuốc mua về rồi." Chỉ chốc lát, ŧıểυ Diệp đã trở lại.
"A..., đứa cho anh ấy đi." Hạ Úc Huân nhìn sổ sách cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Được được." ŧıểυ Diệp đỏ mặt đem thuốc đưa tới trước mặt Lãnh Tư Thần, sau đó rót một chén nước cho anh.
"ŧıểυ thư, quần áo quý này của chúng ta có thử nhập mấy bộ nam trang, bất quá cũng chỉ là bán thêm, xem như thử nghiệm, dù sao hiện tại xu hướng vẫn là tây trang, loại phục cổ này, có rất ít người chịu mặc, mặc đẹp thì rất có khuôn cách, mặc không đẹp thì chẳng ra cái gì cả..."
"Chính là hai bộ này sao?"
"Đúng.""Ngược lại nhìn không tệ, cũng không phải cực kỳ khoa trương a, chỉ là thêm một chút nguyên tố thêu Trung Quốc mà thôi! Y phục này, chủ nếu còn phải có người mặc theo trào lưu..." Hạ Úc Huân tròng mắt xoay xoay, nói: "Để lại cho tôi một bộ đi! Không, hai bộ!"
"Được ŧıểυ thư." Cửa hàng trưởng theo bản năng nhìn thoáng qua Lãnh Tư Thần, nghĩ ŧıểυ thư có phải là vì Lãnh Tư Thần mà cất giữ.
Sau khi tán gẫu xong, Hạ Úc Huân nhìn Lãnh Tư Thần, phát hiện thuốc trên bàn anh cũng chưa đụng đến, không khỏi nhíu mày, nói: "Lãnh Tư Thần, anh sao còn chưa uống thuốc?"
"Không cần uống thuốc."
"Đều đã ba mươi tuổi, anh soa lại như một đứa con nít thế hả..." Hạ Úc Huân lẩm bẩm, nhưng nghĩ đến trước mặt người khác phải giả vờ ân ái đành phải nhịn xuống.
Đi qua, nhìn hướng dẫn sử dụng, sau đó tự mình đem thuốc lên, lại tự mình bỏ vào trong tay anh, giúp anh bưng nước lên, nói: "Uống đi."
Lãnh Tư Thần lườm cô một cái, từ trong vẻ ngoài ôn nhu kia thấy được một tia cảnh cáo, sau cùng vẫn không tình nguyện mà lấy thuốc uống vào.
"Rất ngoan! Nào, ăn cục kẹo!" Hạ Úc Huân từ trong túi tiện tay lấy ra một cục kẹo bóc vỏ nhét vào miệng anh.
Sắc mặt Lãnh Tư Thần cuối cùng nhu hòa chút.
"Chúng tôi đi trước đây!" Hạ Úc Huân chào hỏi nhóm nhân viên cửa hàng.
"Được, ŧıểυ thư người đi, cậu Lãnh... thong thả đi!" Có nhân viên nhanh nhẹn đổi giọng nói.