"Lúc ấy làm có chút khiêm tốn, ai cũng không mời, đừng trách móc." Lãnh Tư Thần thuận miệng giải thích một câu, sau đó mở miệng nói: "Vẫn gạt các cậu thật xin lỗi, tôi phạt ba chén rượu!"
Lãnh Tư Thần vừa muốn lấy rượu, lại bị một bàn tay mềm mại ngăn lại.
Hạ Úc Huân cười nói: "Anh ấy có bệnh bao tử, không thể uống, rượu này để tôi uống đi!"
"A... - - "
"Ai, chị dâu đau lòng rồi!"
"Lãnh tổng thật phúc khí tốt a!"
Trong phòng bao nhất thời một trận ồn ào.
Lãnh Tư Thần nhìn Hạ Úc Huân một cái, bày tỏ tâm tình cực kỳ phức tạp, cũng không biết nha đầu kia chỉ là vì ân ái, hay thật sự lo lắng cho mình nên mới như vậy.
Anh biết cô quả thật có thể uống, cũng không chuẩn bị ngăn cô, hôm nay đều là bạn bè, mà dù sao có anh ở đây, cô uống bao nhiêu cũng không sao, chỉ là... Phẩm rượu của cô thật sự có chút không tốt lắm a...
Trước khi Hạ Úc Huân uống rượu không quên xin một chút chỉ thị từ ŧıểυ Bạch ngồi giữa cô và Lãnh Tư Thần: "Ưm, bảo bối, hôm nay tình huống đặc biệt, mẹ uống một chút rượu được chứ...?"
ŧıểυ Bạch gật gật đầu, phê chuẩn rồi.
Có ba ở đây, cho nên không sao.
Sau khi được phê chuẩn, Hạ Úc Huân lúc này mới uống ba chén rượu.
Diệp hàng thấy thế buồn cười ghé sát tai Lam Hạo Dương nói: "Tôi xem như đã nhìn ra, nhà bọn họ con trai là lớn nhất, tiếp theo là Nam Cung Huân, sau cùng mới đến Lãnh tổng... Lãnh tổng địa vị thấp nhất a!"
Lam Hạo Dương nhếch miệng cười trộm: "Còn không phải sao! Tôi đã nói với cậu, cậu đừng nhìn dáng vẻ kia của anh ta, kỳ thật chính là thê nô a! Ai, tôi không thèm nghe cậu nói nữa, tôi đi an ủi Tần ŧıểυ Phi!"
"Cậu ta làm sao vậy?"
"Cậu ta? Cậu ta thiếu chút nữa tìm đường chết..."
Lam Hạo Dương nói xong di chuyển đến bên cạnh Tần Phi ngồi, vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: "Hô hô, sao, sáng mắt ra chưa? Anh cứu chú một mạng, chú có phải nên kính anh một ly không?"
"Nên! Nên!" Tần Phi lập tức kính hắn một ly, đến bây giờ còn có chút dư kinh chưa bình: "Thật không nghĩ tới, hai người bọn họ thực sự là loại quan hệ này..."
Lúc trước hắn cư nhiên còn liều chết nói muốn giúp Nam Cung Huân ly dị, quả thực là một mình chết tử tế a!
Trong phòng bao không khí rất tốt, Hạ Úc Huân bất tri bất giác liền uống vào không ít, lúc này đã có chút say, chống đầu nhìn con trai bảo bối nhà mình, miệng cười sắp nứt đến mang tai rồi.
Lần này chuyện tuy là bị bất đắc dĩ, nhưng có thể công khai thân phận của ŧıểυ Bạch, về sau có thể quang minh chính đại nói cho mọi người biết ŧıểυ Bạch là con trai cô, cô vẫn vô cùng vui vẻ.
"Chị dâu, cùng Lãnh tổng hát bản nhạc tình nhân đi!" Có người ồn ào nói.
"Uh`m? Nhạc tình nhân? Được! Hát tình ca... Lãnh Tư Thần hai ta hát cho mọi người nghe một bài nhé..." Hạ Úc Huân vô cùng sảng khoái đáp ứng.
"Tới tới tới! Một bài nào! Lãnh tổng theo chúng ta ra ngoài chơi cho tới bây giờ vẫn chưa từng hát!" Những người khác cũng nhao nhao hưng phấn mà phụ họa.
"Đợi một chút! Tôi đi chọn bài!" Hạ Úc Huân cực kỳ tích cực chạy tới chủ động chọn bài hát.
Tiếp theo, hai người cầm microphone bắt đầu hát.
Hạ Úc Huân: "Em gánh cỏ ~ "
Lãnh Tư Thần: "Anh dắt ngựa ~ "
Hạ Úc Huân: "Nghênh đón mặt trời mọc ~ "
Lãnh Tư Thần: "Cất bước ánh nắng chiều ~ "
Một phòng chờ nghe Lãnh Tư Thần mở cuống họng lúc này tất cả đều đã cười điên lên rồi.
"Ha ha ha, tình ca này... Tình ca này quá đặc biệt có ý sáng tạo rồi! Chị dâu em phục chị!"
"Trời xanh của tôi ơi! Lãnh tổng cư nhiên nguyện ý cùng hát! Thật sự là quá liều mạng ha ha ha ha..."
"Cô nương này thật sự không đơn giản a..."
...
Nhưng, khi bọn họ nhìn Lãnh Tư Thần cao lãnh như băng sơn tuyết thật sự hát "Tình ca", chuyên chú mà thâm tình dừng ở cô gái bên cạnh, bọn họ lại đột nhiên cười không nổi rồi.