"Úc Huân vừa rồi trong điện thoại nói như thế nào?" Tần Mộng Oanh hỏi Âu Minh Hiên.
"Yên tâm đi, sẽ đến! Mà còn cùng Lãnh Tư Thần đến!" Ngữ khí Âu Minh Hiên chắc chắn.
Tần Mộng Oanh lúc này mới gật gật đầu yên tâm.
"Dì Hoa có phải bận quá tới không được hay không? ŧıểυ Bạch, em đừng buồn, chị bồi em." Niếp Niếp lôi kéo tay ŧıểυ Bạch an ủi cậu.
Âu Minh Hiên bên cạnh bĩu môi, đối với việc ŧıểυ Bạch hoàn toàn cướp đi lực chú ý của Niếp Niếp thật sự là rất không vừa lòng. ŧıểυ tử này cá tính quả thực hệt Lãnh Tư Thần, rốt cuộc nơi nào thảo hỉ rồi hả?
Lúc này, ngồi sau Niếp Niếp cùng ŧıểυ Bạch là bạn học Diệp HỮu Tỉ đã đi tới, bên cạnh là cha mẹ cậu nhóc, ba Diệp Hữu Tỉ - Diệp Dự hai năm qua làm ăn không tồi, rất có địa vị trong thương giới, mới vừa tiến vào, lập tức có không ít người nhận ra, tiến lên hàn huyên.
Diệp Hữu Tỉ liếc mắt một cái nhìn thấy Niếp Niếp, lập tức đi về phía bé. hưng phấn mà hô: "Âu lạc hâm!"
"Diệp Hữu Tỉ, đó là ba mẹ cậu sao?" Niếp Niếp chớp chớp mắt hỏi.
Ba mẹ Diệp Hữu Tỉ cũng là trai tài gái sắc, nhìn cảnh đẹp ý vui, bất quá Niếp Niếp vẫn cảm thấy ba mẹ mình đẹp hơn, loại thời điểm này, gương mặt tuấn tú của Âu Minh Hiên kia cuối cùng cũng có chút tác dụng, ít nhất có thể giữ được mặt mũi. Niếp Niếp đã nhìn thấy rất nhiều người nhìn lén ba mẹ rồi.
Diệp Hữu Tỉ vẻ mặt kiêu ngạo gật đầu, sau đó giới thiệu ba mẹ cho Niếp Niếp quen biết.
"Âu tổng, vị này chính là thiên kim của ngài?" Diệp Dự nhận ra Âu Minh Hiên, vẻ mặt có chút kinh ngạc, Âu Minh Hiên là một trong năm lão tổng kim cương nổi tiếng, làm sao có thể có con gái? Nhưng rất nhanh phản ứng kịp, vẫn tiến lên nhiệt tình chào hỏi.
"Đúng, con gái tôi." Âu Minh Hiên cười đến răng đều không thấy nữa, sau đó cùng hắn giới thiệu Tần Mộng Oanh: "Vị này là bà xã tôi, Tần Mộng Oanh.""Xin chào Âu phu nhân..." Vợ chồng Diệp Thị thần sắc giật mình, sau đó lập tức ân cần chào hỏi.
Tần Mộng Oanh đối với lời giới thiệu của Âu Minh Hiên trong lòng hiện lên một tia bất đắc dĩ, chỉ có thể rụt rè gật đầu mỉm cười.
Diệp Hữu Tỉ vừa thấy hai bên đã quen biết, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng hưng phấn, nói: "Âu lạc hâm, hôm nay chúng ta cùng một tổ có được hay không?"
Lát nữa có rất nhiều trò chơi tương hỗ, cần tiến hành phân tổ, hai gia đình làm một tổ.
Niếp Niếp có chút khó xử, nói: "Nhưng, tớ đã đồng ý trước với ŧıểυ Bạch rồi."
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Hữu Tỉ lập tức ảm đạm xuống, nhưng vừa thấy ŧıểυ Bạch ngồi một mình, lập tức lại dấy lên hi vọng: "Nhưng ba mẹ Hạ Nặc Bạch còn chưa tới!"
Tay ŧıểυ Bạch nắm sách vở hơi siết lại, nói: "Âu lạc hâm, chị và cậu ta cùng một tổ đi! Mẹ em hẳn là không thể tới, còn nữa, cho dù mẹ đến đây, cũng chỉ có một mình. Chị không phải muốn thắng quán quân sao?"
Niếp Niếp nghe nói như thế có chút tức giận, nhưng bé cũng không biết mình vì cái gì tức giận, tóm lại chính là tức giận, không thuận theo nói: "Nhưng chúng ta đều đã nói xong rồi! Cho dù ba mẹ em không thể tới, chị cũng muốn cùng em chung một tổ!"
Sau đó dưới sự kiên trì của Niếp Niếp, bé vẫn lựa chọn cùng ŧıểυ Bạch một tổ.
Trên sân khấu đã bắt đầu lục tục có phụ huynh lên biểu diễn tài nghệ, mỗi tổ hai tiết mục, dưới sân khấu có ban giám khảo tổ cho điểm.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, rất nhanh liền sắp đến phiên tổ của ŧıểυ Bạch và Niếp Niếp rồi.
Phía sau đã có người chú ý tới ŧıểυ Bạch, thấp giọng nghị luận.
"Đứa bé kia chính là cháu trai nhà Nam Cung phải không?"