Âu Minh Hiên lắc lắc đầu, vẻ mặt đồng tình mà nhìn hắn, chợt nắm cổ áo hắn, đem hắn kéo qua, sau đó chỉ vào một chỗ trên cổ áo hắn, nói: “Tự mà xem đây là cái gì?”
Thật là ngu chết mất, chết cũng không biết chết như thế nào!
“Ách……” Thẩm Diệu An nhìn thấy trên cổ áo sơ mi trắng của mình in một dấu môi màu hoa anh đào rất rõ ràng, giống hệt màu son môi của Hạ Úc Huân.
Hắn nhớ lại một chút, đại khái là lúc ở trên xe Nam Cung huân đột nhiên tỉnh lại ghé sát vào không cẩn thận in lên.
“Chỉ bởi vì cái này? Vậy anh ta cũng vẫn là quá khoa trương a! Tôi nghe ý tứ trong lời bọn họ cãi nhau, quan hệ bọn họ bất quá là trước đây mà thôi, cho dù đã xảy ra cái gì thì liên quan gì đến anh ta! Anh ta có tư cách gì đánh tôi, còn muốn giết tôi, làm như ta động vào vợ anh ta không bằng!” Thẩm Diệu An căm giận mà lẩm bẩm.
Âu Minh Hiên trợn trắng mắt, vô ngữ mà nhỏ giọng nói thầm: “Còn không phải là vợ anh ta sao……”
Cậu hiện tại còn sống nên đi thắp nhang cảm tạ đi, còn muốn như thế nào nữa chứ!
Ai, anh cuối cùng biết vừa rồi trong điện thoại thái độ của Lãnh Tư Thần vì cái gì lại như vậy, lần này đâu chỉ là nghiêm trọng, quả thực là lần nghiêm trọng nhất từ trước tới nay!
“An tử, cậu cũng mau đi khám bác sĩ xem sao đi, cậu nhìn bộ dạng cậu lúc này đi!” Mạnh Tiêu Nhiên bất đắc dĩ mà mở miệng nói một câu.
Thẩm Diệu An lúc này hoàn toàn thả lỏng cuối cùng cũng cảm giác được đau, hơn nữa là toàn thân trên dưới mỗi một chỗ đều đau.
Thậm chí cánh tay hắn lúc này còn như rơi ra khỏi khớp ở tại chỗ lắc lư, xương cẳng chân như bị dùi khoan đau đớn tận xương, khẳng định là tổn thương đến xương cốt, một cú đá kia của Lãnh Tư Thần quả thực là quá hiểm, một bộ “Bổn tọa đá gãy chân chó của cậu”.
Thẩm Diệu An nhìn Hạ Úc Huân trên giường một cái, nói: “Vậy cô ấy liền giao cho các vị…… Tôi đi tìm bác sĩ xem sao, thật sự là chịu đựng không nổi, toàn thân đều đau……”
“Ai, cậu mau đi đi!” Âu Minh Hiên thở dài vẫy vẫy tay.
Mạnh Tiêu Nhiên nhanh chóng đỡ Thẩm Diệu An khập khiễng đi rồi.
-
Trong khoảng thời gian ngắn, phòng bệnh chỉ còn lại Hạ Úc Huân nằm trên giường bệnh, và ba người Âu Minh Hiên, Tần Mộng Oanh, Nghiêm Tử Hoa.
“Tôi nói, Nghiêm Phó tổng a, Úc Huân gần đây có phải đắc tội với người nào hay không? Sao lại cứ xảy ra loại chuyện này a?”
“Cứ xảy ra? Có ý tứ gì?”
“Ách, xem ra chuyện lần trước nha đầu này không nói với anh……”
“Lần trước? Rốt cuộc sao lại thế này?”
“Chính là…… A phi! Cái gì đều không có! Chuyện gì đều không có!” Âu Minh Hiên hận không thể xé rách miệng mình, Mộng Oanh còn ở chỗ này mà, sự việc kia mình sao có thể nói a!
Nghiêm Tử Hoa liếc mắt một cái nhìn ra Âu Minh Hiên là kiêng dè Tần Mộng Oanh, cũng không tiếp tục truy vấn.
Một lát sau, tìm cơ hội đi ra ngoài hút thuốc, ở cầu thang bệnh viện một lần nữa hỏi Âu Minh Hiên vấn đề này.
“Kỳ thật chuyện rất đơn giản, dùng phương pháp cũng rất thấp cấp, chính là tôi và nha đầu kia bị người khác thiết kế khóa trái chung trong một phòng, sau đó……” Âu Minh Hiên đơn giản cùng anh giải thích một chút sự việc đã xảy ra.
Nghiêm Tử Hoa thế mới biết, thì ra ngày đó điện thoại cô gọi không được là vì chuyện này.
Căn cứ vào lời Âu Minh Hiên, cô ấy lúc đó là cùng…… Lãnh Tư Thần ở bên nhau……
Từ lời cô nói biết được cô đi tìm ŧıểυ thịt tươi chơi đùa, anh đều không chút nào cảm thấy tức giận, cũng không biết vì cái gì sau khi biết được cô và Lãnh Tư Thần ở bên nhau, trong lòng lại có chút cảm giác không thông thuận nói không nên lời……
“Chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ!” Nghiêm Tử Hoa trầm giọng nói.