Không chỉ có Nghiêm Tử Hoa tới, Âu Minh Hiên cùng Tần Mộng Oanh cũng vội qua.
Bởi vì điện thoại của Hạ Úc Huân đột nhiên không liên lạc được, anh tìm được nơi ở của Tô Trừng Duẫn cũng không ai mở cửa, nghĩ cô có phải đã về nhà hay không, không yên tâm lại đi hạnh hoa thôn tìm.
Kết quả, mới vừa cùng Tần Mộng Oanh và Âu Minh Hiên nói chuyện, Mạnh Tiêu Nhiên liền gọi tới, nói cho bọn họ Hạ Úc Huân hiện tại đang ở bệnh viện, nhờ anh thong báo với người nhà cô nhanh chóng qua đây một chuyến.
Một câu, quả thực dọa bọn họ sợ tới mức hồn phi phách tán, mã bất đình đề mà cùng nhau đuổi qua.
Lúc ba người chạy tới, Hạ Úc Huân vừa lúc từ phòng cấp cứu ra tới.
Vì thế năm người cùng nhau vây lên, Nghiêm Tử Hoa, Tần Mộng Oanh, Âu Minh Hiên, Thẩm Diệu An, Mạnh Tiêu Nhiên năm đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm về phía bác sĩ.
Kiếp sống nô lệ và gián điệp bi ai của anh cứ như vậy không chút dấu hiệu mà kết thúc rồi sao?
Hạnh phúc tới quá đột ngột anh đột nhiên có chút không thích ứng được a?
Hơn nữa, giữa hai người này lại xảy ra chuyện gì rồi chăng?
Lần này xem ra thực nghiêm trọng……
Phòng bệnh.
Nghiêm Tử Hoa mặt đầy đau lòng và tự trách mà nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, cảm xúc có chút kích động hỏi Thẩm Diệu An cùng Mạnh Tiêu Nhiên: “Đang yên đang lành, người sao lại phải vào bệnh viện, các vị sao lại ở bên cạnh cô ấy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Chuyện công ty con bên kia thực sự khó giải quyết, anh bận rộn cả đêm, mới vừa xong muốn gọi điện thoại hỏi một câu Hạ Úc Huân về nhà chưa, kết quả di động của cô không liên lạc được, mấy ngày nay di động cô rõ ràng là mở máy 24/24, khi đó anh liền cảm thấy có chút không thích hợp, vốn dĩ cho rằng cô quá lắm thì cũng chỉ bị nhét một ŧıểυ minh tinh vào đùa giỡn thôi, ai ngờ cuối cùng vấn đề cư nhiên nghiêm trọng như vậy……
Âu Minh Hiên mới vừa cùng Lãnh Tư Thần nói chuyện điện thoại xong đi vào cũng đầy mặt nghi hoặc, hỏi: “Đúng đó, rốt cuộc tình huống như thế nào, cư nhiên lại đến mức hộc máu……”
Tần Mộng Oanh ngồi ở mép giường, mày nhíu chặt, vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Hạ Úc Huân đang vẻ mặt đau đớn, vẫn luôn không ngừng nói mớ, không ngừng trấn an: “Không có việc gì không có việc gì……”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành như vậy? Cô ấy đã rất lâu không như vậy……”
ŧıểυ Huân đã lâu không có lộ ra vẻ mặt yếu ớt và đau khổ như vậy, rất lâu không có bị ác mộng quẩn quanh dày dò như vậy……