Lãnh Tư Thần vốn không muốn kinh động đến Hạ Mạt Lâm bên kia, nhưng không còn cách khác, Hạ Úc Huân vẫn không tìm được, anh đành phải gọi điện thoại qua hỏi. Lúc gọi điện thoại qua nói Hạ Úc Huân vẫn chưa trở về, lúc nghe Hạ Mạt Lâm nói cô chưa về, tim Lãnh Tư Thần lạnh như tuyết, lập tức liền điều người đi tìm cô, thậm chí còn kinh động đến Nam Cung lâm.
Cuối cùng, rốt cuộc nghe tin Hạ Úc Huân sáng hôm nay cũng đã về nhà.
Có thể nghĩ, Lãnh Tư Thần mới vừa buông lỏng một hơi lại là giận không thể át.
Cô cư nhiên đã về nhà, anh lại tìm cô hệt như một thằng ngốc.
“Tư Thần, các người rốt cuộc làm sao vậy? Tối hôm qua lúc đi không phải còn rất tốt sao?” Nam Cung lâm nghe thủ hạ nói cô không có việc gì cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Không cần anh quản!” Lãnh Tư Thần tức giận mà nói.
“Người trẻ tuổi, tính tình đừng như vậy! Chậc chậc, cùng ŧıểυ bảo bối cãi nhau sao! Đáng thương ŧıểυ bảo bối nhất định chịu không nổi tính tình xấu của cậu!” Nam Cung lâm bĩu môi.
“Này! Cậu đi đâu?” Nam Cung lâm mới vừa hỏi xong, Lãnh Tư Thần đã không thấy bóng người.
-
Hai mươi phút sau, Lãnh Tư Thần lái xe tới phía Tây nɠɵạı thành.
Dưới cơn giận dữ tới nơi này, lúc đứng trước cửa tinh võ quán lại do dự, cuối cùng, từ phía sau vòng tới phòng Hạ Úc Huân.
Cửa sổ phòng cô mở ra, Lãnh Tư Thần liền đứng dưới gốc cây ngô đồng trong sân.
Xuyên qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy cô đang bên trong, trong lòng dồn nén đến mứuc anh thở không nổi gói đồ bỗng rơi xuống dưới.
Vốn là ôm lửa giận ngút trời đi tìm cô, cuối cùng lại nhìn thấy cô yếu ớt mà ghé sát vào giường, phía sau lưng quần áo nhẹ phất lên, cô đem dao cạo tróc miếng bong băng vết thương, sau đó bôi nước thuốc, hướng chính mình trong gương từng chút một chậm rãi bôi.
Những vết thương nhìn thấy ghê người đó đã che dấu dấu vết anh để lại.
Thực hiển nhiên, lần này cô bị Hạ Mạt Lâm giáo huấn thật sự thảm.
Chỉ là liếc mắt một cái, hệt như bị một chậu nước lạnh đổ ập xuống, lửa giận của Lãnh Tư Thần tắt hoàn toàn.
Nhìn thấy di động trong phòng của cô đang nạp điện, mới biết được sở dĩ cô tắt máy hẳn là di động hết pin tự động tắt máy.
Lãnh Tư Thần đứng dưới tàng cây hơn nửa ngày, do dự một lát sau đó vẫn gọi điện thoại cho cô.
Trong phòng, Hạ Úc Huân đang bôi thuốc được một nửa, nghe tiếng chuông di động bực bội mà buông dao cạo, cầm lấy di động.
Vừa thấy trên màn hình di động hiện chữ “My–Sunshine”, Hạ Úc Huân lập tức cả kinh đem điện thoại vứt ra sô pha cách xa cô nhất hệt như cầm phải khoai lang nóng phỏng tay……
Lãnh Tư Thần: “……”
Phản ứng kia của cô là cái gì?
Lãnh Tư Thần nhíu mày, cầm di động, cũng không tắt máy, mặc kệ tiếng nhạc chuông “Nho nhỏ” trong phòng vẫn vang lên.
Cuối cùng, Hạ Úc Huân bị phiền đến không chịu được, lấy gối đầu bịt kín lỗ tai mình.
Ngoài cửa sổ Lãnh Tư Thần đem toàn bộ phản ứng của cô đều thu hết vào đáy mắt, trong lòng thực hụt hẫng.
Nha đầu này, dáng vẻ cư nhiên lại như nhìn thấy độc xà mãnh thú!
Thôi, nhìn thấy cô không có việc gì là được rồi. Nếu, bộ dáng hiện tại của cô có thê rnói là không có chuyện gì.
Ít nhất, cô không có ngây ngốc đến mức bị bắt cóc giúp người ta kiếm tiền.
Hiện tại chỉ là bị ba cô đánh cho một trận, loại kết quả này anh đã rất vừa lòng rồi. Đối với Hạ Úc Huân, yêu cầu thật sự là không thể quá cao.
Tiếng chuông di động rốt cuộc ngừng, Hạ Úc Huân nhẹ nhàng thở ra.
Sauk hi khởi động máy cô mới biết được tối hôm qua Lãnh Tư Thần gọi cho cô mấy chục cuộc, hôm nay lại gọi đến, anh sợ mình xảy ra chuyện gì sẽ liên luỵ đến anh sao……
Hạ Úc Huân đã ngẩn ra một lát, sau đó nhặt di động lên gửi cho Lãnh Tư Thần một tin nhắn.
“Tôi về đến nhà.”
Tiếp theo, tắt máy.
Sau đó, đem ảnh chụp kia khóa vào trong ngăn tủ.
Cuối cùng, ngồi xuống bàn học, mở sổ nhật ký ra.
Lãnh Tư Thần thấy cô ngồi xuống trước cửa sổ, thân mình chợt lóe, tránh nấp phía sau gốc cây, ngoài ý muốn nhìn thấy cô lấy vở ra, cư nhiên thực nghiêm túc mà viết cái gì đó……