“Chỉ là bảo em cùng anh ăn cơm tâm sự mà thôi, lại không bảo em cùng anh lên giường, yêu cầu như vậy khó xử? Đương nhiên, em nếu hy vọng anh thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cũng không phải không thể.” Nhìn Hạ Úc Huân cắn răng, Lãnh Tư Thần không vui nói.
“Lãnh Tư Thần, mặt anh rốt cuộc là cấu tạo bằng thứ gì!” Hạ Úc Huân rốt cuộc nhịn không được xúc động tích tụ nhiều ngày, hung hăng nhéo mặt anh một cái.
“Phu nhân, xúc cảm tốt chứ? Muốn hay không lại nhéo một lần nữa?” Lãnh Tư Thần đơn giản ghé sát vào nói.
Hạ Úc Huân lảo đảo một bước đỡ lấy trán, lộ ra vẻ đau đớn muốn chết, đáp: “Lãnh Tư Thần, anh không thể quang minh chính đại cùng tôi quyết đấu sao?”
Lãnh Tư Thần cười khẽ: “Cái gì là quang minh chính đại cùng em quyết đấu? Đánh nhau với em sao? Anh còn không có ngốc đến mức lấy tử chi đoản, công bỉ chi trường!”
Hạ Úc Huân nghiêng con mắt nhìn anh, đáp: “Ỷ thế hiếp người thì bảo ỷ thế hiếp người, còn nói dễ nghe như vậy!”
Lãnh Tư Thần nhướng mày: “ŧıểυ Huân, em và ŧıểυ Bạch bức anh ra mặt, không phải cũng là ỷ thế hiếp người?”
“Tôi đó là gậy ông đập lưng ông!” Hạ Úc Huân ương bướng phản bác nói.
Lãnh Tư Thần giang tay, nói: “Em xem, chỉ cần có biện pháp tốt hơn, mọi người đều sẽ dùng tốt hơn, đây là bản năng nhân loại!”
Hạ Úc Huân đi vòng quanh vài vòng, đáp: “Còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm, đầu óc tôi đều bị anh quấn cho hôn mê!”
“Rất đơn giản, tương lai trong khoảng thời gian này, chủ động cùng anh hội báo hành trình một ngày 24 giờ của em, đi đâu, gặp ai, cùng người nào ở bên nhau, làm cái gì, phải một năm một mười nói cho anh biết, di động cần phải mở máy cả ngày, anh gọi điện thoại nhất định phải nghe. Em nếu ngoan ngoãn phối hợp, anh tất nhiên cũng sẽ phối hợp với em.”
“Mẹ kiếp! Anh giám thị phạm nhân à!” Hạ Úc Huân mỗi khi nghe một chữ, sắc mặt liền đen đi một phần.
“Em có thể lựa chọn từ chối.” Lãnh Tư Thần phong khinh vân đạm mà nhìn cô một cái, nói xong sắp sửa xoay người rời đi.
Hạ Úc Huân vội vàng gọi anh lại, buột miệng nói: “Đứng lại cho tôi! Tôi đồng ý!”
Lãnh Tư Thần lúc này mới xoay người lại, nói: “Nói miệng không có bằng chứng, cho anh thấy thành ý của em.”
Hạ Úc Huân trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó căm giận mà lấy điện thoại ra, dùng ngón tay vuốt vài cái mở miệng nói: “Hành trình ngày mai của tôi, gửi lên WeChat anh rồi đó!”
Lãnh Tư Thần móc di động mình nhìn thoáng qua, đột nhiên buồn cười: “Phốc……”
“Anh cười cái gì?” Hạ Úc Huân bị anh cười đến mức sợ hãi.
Đáng chết, chẳng lẽ là cô gửi sai thứ gì?
Hạ Úc Huân nhanh chóng một lần nữa click mở di động xem, kết quả, phát hiện hành trình mình gửi cho anh cuối cùng viết một câu —— trước tiên ngồi xổm trước cửa nhà Lãnh Tư Thần, ắt phải bắt được anh ta, không mở miệng thì đánh tới khi nhả ra mới thôi.
Ách, đây là lúc cô còn chưa nghĩ đến nhờ ŧıểυ Bạch hỗ trợ viết ra.
Thôi, cô đã cái gì cũng không muốn nói, hôm nay mặt trong mặt ngoài thật sự tất cả đều ném hết.
Lãnh Tư Thần mặt mày sung sướиɠ mà nhìn cô, nói: “Phu nhân, em thật là quá đáng yêu! Bất quá, anh càng hy vọng em ngủ phục anh.”
Thuyết phục? Với mạch não của Lãnh Tư Thần…… Khẳng định là ngủ phục……
“Đáng yêu cái đầu anh! Lãnh Tư Thần anh tốt nhất nên hết lòng tuân thủ hứa hẹn, bằng không tôi thật sự sẽ đánh tới khi anh phục mới thôi!”
Không có lựa chọn nào khác, cuối cùng cô vẫn chỉ có thể đáp ứng điều kiện của Lãnh Tư Thần.
Từ sau hiệp ước không bình đẳng tối hôm đó, Hạ Úc Huân liền bắt đầu ngay cả tắm rửa cũng phải đem điện thoại dùng màng giữ tươi bao bọc đặt ở trong phòng tắm, để tránh người nào đó đột nhiên nước sôi lửa bỏng gọi điện thoại qua ……
“Nghiêm Phó tổng, dự án phía Đông kia anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ cách, anh kiên nhẫn đợi một chút… A! Khoan đã, điện thoại của tôi……” Hạ Úc Huân cùng Nghiêm Tử Hoa nói chuyện được một nửa thì di động vang lên.