Hạ Úc Huân chôn đầu trầm ngâm: “Cái kia…… Thôi, không có việc gì! Anh đi ra ngoài đi!”
Nghiêm Tử Hoa: “……”
Nghiêm Tử Hoa không hiểu ra sao mà đi ra ngoài.
Mười phút sau.
“Nghiêm Phó tổng, anh vào đây một chút.”
Nghiêm Tử Hoa vào, hỏi: “ŧıểυ thư, có việc sao?”
Hạ Úc Huân tiếp tục chôn đầu, nói: “Cái này……”
Nghiêm Tử Hoa: “……?”
Hạ Úc Huân: “Không có việc gì không có việc gì, hiện tại không có việc gì! Anh đi ra ngoài đi!”
Nghiêm Tử Hoa: “……”
Lại qua nửa giờ sau.
“Nghiêm Phó tổng, anh tiến vào một chút.”
Nghiêm Tử Hoa gõ cửa đi vào, nhìn Hạ Úc Huân trước bàn làm việc vẻ mặt như bị táo bón bật cười nói:“ŧıểυ thư, có chuyện gì ngài cứ việc nói thẳng đi!”
Hạ Úc Huân: “Đi sắp xếp xem mắt cho tôi.”
“……” Nghiêm Tử Hoa dại ra ít nhất năm giây, ngay sau đó mặt đầy dấu chấm hỏi.
WHAT? Anh có phải nghe lầm hay không……
“Đúng vậy, anh không nghe lầm, mau chóng giúp tôi sửa sang tư liệu chọn người thích hợp, thời gian một tuần đủ chứ?”
Nghiêm Tử Hoa: “……”
Thấy Nghiêm Tử Hoa không phản ứng, Hạ Úc Huân gọi một tiếng: “Nghiêm Phó tổng?”
Nghiêm Tử Hoa rốt cuộc phản ứng lại, nói: “Khụ khụ, ŧıểυ thư, ngài chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
“Thứ cho tôi mạo muội hỏi một chút, ŧıểυ thư, ngài…… Vì cái gì đột nhiên thay đổi chủ ý? Tôi nhớ rõ trước đó chủ tịch có đề xuất qua với ngài, bất quá lúc ấy ngài tựa hồ không có đồng ý.” Nghiêm Tử Hoa hỏi.
“A, nguyên nhân sao, chính là thời gian thích hợp làm chuyện thích hợp, tôi đột nhiên cảm thấy chủ tịch nói rất có đa͙σ lý.” Hạ Úc Huân nói ra đáp án đã sớm chuẩn bị.
Lời nói không sai, nhưng, anh cảm thấy sự việc không phải đơn giản như vậy.
“Được ŧıểυ thư, tôi sẽ mau chóng sửa sang lại mang đến.” Nghiêm Tử Hoa bụng đầy hồ nghi mà lui ra ngoài.
Nghiêm Tử Hoa mới vừa rời khỏi, Hạ Úc Huân lập tức suy sụp hạ bả vai.
Tuy rằng quá trình rất lận đận, bất quá cũng may, cuối cùng thành công bước đi bước đầu tiên.
Kế tiếp còn phải nói cho Nam Cung Lâm một tiếng mới được.
Cũng may sau mở đầu liền tương đối dễ dàng, Hạ Úc Huân lập tức gọi cho Nam Cung Lâm, nói cho ông chuyện này.
Phản ứng của Nam Cung Lâm gần như kích động, thiếu chút nữa ngay lập tức mua vé máy bay bay về, cũng may cô đúng lúc ngăn lại.
“nɠɵạı trừ yêu cầu ở rể, cá nhân con không có yêu cầu gì đặc biệt, ngài xem còn bổ sung yêu cầu gì nữa không?” Hạ Úc Huân hỏi.
Nam Cung Lâm trầm ngâm nói: “Ta tất nhiên yêu cầu đối phương nhất định phải ưu tú đủ xứngvới con gái bảo bối của ta, về phần ở rể…… Kỳ thật chỉ cần đối phương ưu tú nhân phẩm tốt đối với con tốt là được rồi, ở rể ta cũng không yêu cầu.”
Điều kiện này khẳng định sẽ loại bỏ rất nhiều đối tượng có điều kiện tốt.
Nếu Nam Cung Lâm không yêu cầu, cô tất nhiên sẽ không kiên trì, dù sao cũng còn có Mặc.
Kỳ thật, cô chỉ muốn tìm một người bình thường yên ổn sống cuộc sống bình thường là được rồi, nhưng hiện giờ cô đã ở vị trí này, không thể không từ cái này vòng luẩn quẩn này mà tìm kiếm.
Dù sao, nỗi khổ không môn đăng hộ đối, đã từng cô cũng xem như tự mình cảm thụ hơn hai mươi năm.
Cô đã không còn là cô gái năm đó sống trong thế giới cổ tích nữa.
-
Ngày hôm sau.
Nhìn quyển sách thật dày thật lớn mà Nghiêm Tử Hoa đưa qua kia, Hạ Úc Huân hoảng sợ, nói: “Nhanh như vậy? Ách, Nghiêm Phó tổng anh có phải thức đêm hay không vậy? Quầng thâm mắt rất nặng! Kỳ thật không cần gấp như vậy……”
“Chuyện liên quan đến chung thân đại sự của ŧıểυ thư, tôi tất nhiên tận tâm tận lực. Hơn nữa ngày hôm sau chính là kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn, tôi nghĩ nên làm xong trước kỳ nghỉ, ngài vừa lúc có thể thừa dịp thời gian nghỉ từ từ chọn lựa.” Nghiêm Tử Hoa nói.