Lãnh Tư Thần mệt mỏi dựa vào ghế điều khiển, khóe miệng xẹt qua một tia chua xót, nói: “Ngay khi đó, anh gặp Lâm Tuyết, lần đầu tiên nhìn đến thấy cô ấy anh đem cô ấy trở thành em…… Em đại khái sẽ không biết khi sau khi anh biết mình nhầm người là cảm giác gì đâu… Lúc nhìn cô ấy, anh có thể đắm chìm trong quá khứ, giống như là không muốn từ mộng đẹp tỉnh lại, biết rõ là hư ảo, vẫn không cách nào tự kềm chế……”
Đơn giản mà nói, chính là anh mời một diễn viên diễn một tuồng kịch lừa mình, thanh tỉnh mà nhìn mình lừa mình dối người.
Hạ Úc Huân nghe được mày càng nhăn càng chặt, theo bản năng mà tránh đi tầm mắt anh.
“ŧıểυ Huân, em nghe được chứ? Bạn bè em biết, khuê mật của em biết, anh em của anh biết, ngay cả Lâm Tuyết cũng biết…… Người trên toàn thế giới đều biết anh yêu em bao nhiêu!”
Bên tai, Lãnh Tư Thần nhẹ giọng nói.
Xong đời!
Lãnh Tư Thần cũng phóng đại chiêu!
Hạ Úc Huân dường như giác được ầm ầm ầm một tiếng vang lớn, cửa thành trong lòng nứt ra một đa͙σ rồi lại một đa͙σ cơ hồ sắp vỡ vụn……
Cô theo bản năng mà nhanh chóng gắt gao bịt tai lại.
Cô không thể trêu vào còn trốn không nổi sao!
Hạ Úc Huân vừa bịt tai lại vừa hấp tấp nói: “Lãnh Tư Thần, mở cửa! Bằng không…… Bằng không tôi gọi điện thoại kêu ŧıểυ Bạch……”
Thật sự không có biện pháp, cô chỉ có thể cầu cứu con trai.
Lãnh Tư Thần nhìn cô hoàn toàn phòng bị cùng bài xích, khe khẽ thở dài, cúi người qua.
“Anh làm gì?” Cô nhìn anh như thỏ con nhìn thấy sói xám khẩn trương mà trừng lớn hai mắt.
“Lạch cạch” một tiếng, bên hông buông lỏng, thì ra anh chỉ mở dây an toàn cho mình mà thôi.
Tiếp theo, “Tích” một tiếng, xe khóa bị mở ra.
Trong nháy mắt xe khóa mở ra, Hạ Úc Huân đẩy cửa, nhảy xuống xe, dùng túi che mưa trên đầu, giống như phía sau có quái thú đang đuổi theo, chật vật bất kham mà chạy như điên vào trong sân……
Nhìn cô gái bước chân nghiêng ngả lảo đảo, con ngươi Lãnh Tư Thần mất mát đồng thời cũng hiện lên một tia sáng tươi đẹp.
Đêm đó, “Thỏ con ngoan ngoãn” lại đăng Weibo.
Nội dung là: Toàn thế giới đều biết anh yêu em.
Các fan sôi nổi ngỏ lời, chúng em xác thật đều biết anh yêu cô ấy, nhưng, cái TA này rốt cuộc là ai, là “Cô ấy” hay là “Anh”?
-
Rốt cuộc về đến nhà, Hạ Úc Huân sống sót sau tai nạn che lại ngực thở hổn hển, cầm ấm trà trên bàn rót một ly lộc cộc lộc cộc uống.
“Mẹ, mẹ đã về rồi!” ŧıểυ Bạch nghe được bên ngoài có tiếng động, xoa xoa đôi mắt từ phòng ngủ đi ra.
“A? Uhm……” Hạ Úc Huân hoảng hốt gật gật đầu.
“Tương Nhu đưa mẹ về sao?” ŧıểυ Bạch hỏi.
“Sao con biết?” Hạ Úc Huân lập tức hỏi lại.
ŧıểυ Bạch chỉ chỉ bả vai cô, nói: “Trên người mẹ còn khoác áo của Tương Nhu kìa!”
“Ách……” Hạ Úc Huân lập tức như điện giật nhanh chóng đem áo Lãnh Tư Thần cởi ra ném lên sô pha.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì sao?” ŧıểυ Bạch chớp đôi mắt, có chút lo lắng hỏi.
“Không có!” Hạ Úc Huân lập tức trả lời.
“Nhưng, vẻ mặt mẹ thật giống như vừa rồi bị quái thú đuổi theo qua mấy con phố.”
“……” Hạ Úc Huân lau mồ hôi, nói: “Đừng so sánh loạn được không bảo bối? Mẹ thật sự không có việc gì, đi vào phòng đi, mẹ tắm rửa một cái liền qua kể chuyện xưa cho con.”
“Vậy được rồi!”
Nửa giờ sau.
“Mẹ, mẹ mặc quần áo ngược!”
“Mẹ, mẹ lấy sai sách!”
“Mẹ, sách mẹ để ngược rồi!”
……
“Ách…… Thôi được, mẹ có việc!” Hạ Úc Huân rốt cuộc từ bỏ, kêu rên một tiếng đem gối đầu từ sau lưng ôm lại trước người, sau đó đem đầu chôn vào.