Lâm Tuyết trơ mắt nhìn chiếc xe ở trước mắt đi mất, mà chính mình lẻ loi đứng dưới đêm mưa rả rích, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ……
Sao lại là kết quả như thế này?
Cô ôm một tia hy vọng cuối cùng đi vào nơi này, như thế nào cũng không nghĩ tới có được lại là tuyệt vọng.
Mỗi lần cô nhất định phải có được, lại từng lần từng lần bại bởi cô gái kia…
Hạ Như Hoa kia, lưu lạc bên ngoài hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm làm người thấp kém, thân phận của cô ta có thể cao quý hơn mình bao nhiêu?
Chỉ bới vì cô ấy có người cha quyền thế thôi sao?
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, Lâm Tuyết ngơ ngác mà đi trên đường một mình, trong lòng còn đang hy vọng Lãnh Tư Thần sẽ xoay người trở về, hy vọng anh có thể có nỗi khổ tâm cố ý làm cho cô gái kia xem, anh nhất định sẽ quay lại đón cô, hoặc là phái người tới đón cô……
Nhưng, cô đi rồi đi, cuối cùng, chờ đến không phải Lãnh Tư Thần, lại là ác mộng của cô!
“Lâm Tuyết! Con tiện nhân này! Cuối cùng tìm được cô rồi!” Một chiếc xe taxi đâm ngang qua, dừng trước mặt cô, ngăn trở đường đi của cô, giây tiếp theo, một người đàn ông đầy sát khí từ bên trong đi ra,phía sau còn có hai người đàn ông cao to vạm vỡ mặc áo đen.
“Trình Tuấn Lương……” Lâm Tuyết sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Bắt cô ta cho tôi!” Trình Tuấn Lương dặn hai người phía sau, sau đó cười lạnh liên tục nói: “Tiện nhân này! Đem Trình gia ta hại thành như vậy, còn đem ta xoay vòng đùa giỡn! Trước đây hết lần này đến lần khác cùng đàn ông khác mập mờ, lại hết lần này đến lần khác quỷ biện, lão tử cư nhiên đều tin cô!
Cô nghèo túng ngay cả học phí đại học đều đóng không nổi là ai giúp cô? Leo lên được chức cao liền lấy ân báo oán làm hại một nhà ta đều bị đuổi ra khỏi thành phố A! Được, Lãnh Tư Thần ta không thể trêu vào, ta đi!Ta đều chuẩn bị nhẫn nhịn im hơi lặng tiếng buông tha cô, cô phát hiện không có ta, Lãnh Tư Thần không để ý tới cô, cô lại tới trêu chọc ta, cố ý cho ta hy vọng, còn làm như ta quấn lấy cô! Từ đầu tới đuôi, cô bất quá là đem lão tử tới treo trước Lãnh Tư Thần!
Lâm Tuyết, cô thật sự cho rằng taatscar mọi người đều là kẻ ngốc sao? Cô cho rằng Lãnh Tư Thần sẽ tin cô sao? Hiện tại thế nào? Bị vứt bỏ rồi hả!”
“Ông…… Các người tránh ra…… Buông tôi ra! Trình Tuấn Lương! Ông muốn làm cái gì?” Lâm Tuyết bị hai người đàn ông mỗi người giữ chặt một bên bả vai kéo đi.
Trình Tuấn Lương đi từng bước một tới gần cô, nắm cằm cô, cười tà ý, nói: “Cô nói ta phải làm cái gì? Ta muốn đem khuất nhục ta đã chịu nhất nhất đòi lại! Cô đem Trình gia hại thành như vậy, đem thân thể của cô đi bán lấy tiền, thẳng đến khi đem nợ cô thiếu ta lấy đủ mới thôi!”
Lâm Tuyết nghe vậy trừng lớn hai mắt, đầy mặt hoảng sợ, nói: “Không! Ông không thể đối với tôi như vậy! Lãnh tiên sinh nếu biết sẽ không bỏ qua cho ông!”
Trình Tuấn Lương giống như nghe được chuyện cười buồn cười nhất phá lên cười, nói: “Ha ha ha…… Lâm Tuyết! Cô còn muốn dùng Lãnh Tư Thần lừa gạt ta sao! Ta vẫn luôn đi theo cô, chuyện vừa rồi ta thấy tất cả! Lãnh Tư Thần không cần cô! Hắn có người mới! Cô đến bây giờ còn mơ mộng gả vào nhà giàu trở thành Lãnh phu nhân sao! Chỉ bằng một đứa con riêng con gái đào hát như cô? Ta phi! Mang lên xe cho ta!”
“A —— đừng —— cứu mạng! Cứu mạng a!”
“Cô gái đáng chết, câm miệng cho ta!”
……
Ngay lúc Lâm Tuyết sắp bị kéo vào trong xe mang đi, trong bóng đêm đột nhiên truyền đến một tiếng “Phốc”.
Người đàn ông thứ nhất bắt lấy Lâm Tuyết trong nháy mắt không thể tin nổi mà trừng lớn con mắt che lại ngực, chậm rãi ngã xuống…