Lãnh Tư Thần tới gần một bước, cười nhạt nói: “ŧıểυ Huân, đừng lừa mình dối người, em biết rõ một tờ giấy căn bản không có bất cứ ý nghĩa và ảnh hưởng gì, nếu em yêu anh, cho dù không có tờ giấy kia thì như thế nào? Em quản được tim mình sao? Nếu em không yêu anh, như trước đây anh đã nói, em hoàn toàn có thể lừa gạt cảm tình của anh, đùa bỡn thân thể anh, tiêu hết tiền của anh, coi như vì ba mà báo thù! A, đúng rồi, em còn có thể đánh con anh.”
“Nói bậy, tôi sẽ không đánh ŧıểυ Bạch!” Hạ Úc Huân giận, ngay sau đó ảo não mà đỡ trán, chú ý trọng điểm sai lệch, lại bị tên này đưa tới mương rồi.
Đàm phán tới chỗ này lại lâm vào ngõ cụt, hai người chút bất tri bất giác đã đi đến cổng lớn khách sạn.
Vừa rồi vẫn luôn ở trong phòng bao không biết, lúc này đi ra mới phát hiện bên ngoài mưa rất lớn.
Hạ Úc Huân buổi tối có uống một chút rượu, cho nên không thể tự mình lái xe, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho tài xế, giương mắt, dư quang đột nhiên nhìn thấy trước khách sạn dưới màn mưa đen kịt một bóng người tóc dài đồ trắng như nữ quỷ đứng……
“A ——” Hạ Úc Huân sợ nhất ma, vừa thấy tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán.
Người vào lúc nguy hiểm nhất mất đi năng lực tự hỏi chỉ còn lại chính là phản ứng theo bản năng, cho nên, Hạ Úc Huân theo bản năng mà hướng tới Lãnh Tư Thần bên cạnh như mũi tên mà bay qua……
Lãnh Tư Thần nheo mắt nhìn bong người nhỏ bé trong màn mưa kia, chợt vỗ nhẹ vai Hạ Úc Huân, nói: “Đừng sợ, là người.”
“Là…… Là…… Là người? Anh…… Anh chắc chứ?” Hạ Úc Huân sợ tới mức ngay cả hàm răng đều đang phát run, ca ca ca vang lên.
“…… Không chắc.” Lãnh Tư Thần nghĩ nghĩ nói.
Hạ Úc Huân vừa muốn rời đi, lại không dám, hơn nữa, cố tình lúc này bên tai còn truyền đến một giọng nữ u oán ——
“Cứu cứu tôi…… Cứu cứu tôi……”
Hạ Úc Huân tức khắc run rẩy, chẳng lẽ còn là ma chết oan?
Bất quá, không đúng a…… Thanh âm này sao lại nghe có chút quen tai?
Hạ Úc Huân cố nén sợ hãi, thật cẩn thận mà từ ngực Lãnh Tư Thần ngẩng đầu, chỉ mở một nửa mắt, nhìn về phía “Nữ quỷ” kia.
Cô nhìn thoáng qua, lại nhìn thoáng qua……
Hả? Khuôn mặt cũng quen mắt……
Một đường ánh sáng đèn xe trong lúc vô tình quét qua, Hạ Úc Huân cuối cùng nhìn rõ, cư nhiên là Lâm Tuyết!
Sau khi xác định đối phương là người, Hạ Úc Huân lập tức lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rời khỏi Lãnh Tư Thần, một bộ tôi nhất định là thứ gì bám vào người, làm cái gì tất cả đều đã quên.
Mưa rơi xuống càng lớn, dưới màn mưa, cô gái cúi đầu, thân ảnh đơn bạc, cứ như vậy lẳng lặng mà đứng ở nơi đó.
Lúc Lãnh Tư Thần vừa rồi chợt nhìn thấy trong lòng bỗng nhiên cứng lại, bởi vì, một màn này quá giống ŧıểυ Huân trong mơ của anh……
Năm đó lúc ŧıểυ Huân mạo hiểm mưa to đi tìm mình, mình lại đem cô từ chối ngoài cửa, chuyện này vẫn luôn là chuyện hối hận nhất trong đời anh.
ŧıểυ Huân sau khi mất tích, anh rất nhiều lần vào ban đêm nằm ác mộng thấy một màn như vậy.
Thân ảnh cô gái đơn bạc, tuyệt vọng mà bất lực đứng trong mưa, anh muốn vươn tay kéo cô, cô lại đột nhiên bị lốc xoáy tối tăm nuốt hết, sau đó anh từ đau thấu tim mà tỉnh lại……
Lãnh Tư Thần nhịn không được nhìn cô gái bên cạnh làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, rõ ràng là đêm mưa thu rét lạnh như thế, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp và thỏa mãn.
Mỗi lần bị nha đầu này tức giận đến tâm can tì phổi dạ dày cùng đau, tưởng tượng đến cô ở ngay bên cạnh mình, còn có thể tung tăng nhảy nhót mà tức giận mình, giận dữ gì trong anh đều không còn.