Hạ Úc Huân ngồi trên ghế bàn đá, nói: “Chị Mộng Oanh, chị lại làm túi thơm a?”
“Uhm, cái trước đây là đuổi muỗi, hiện tại mùa hè qua rồi, lại làm cho mọi người.”
“Học trưởng hôm nay có tới tìm chị không?” Hạ Úc Huân cầm gốc cam thảo ngậm ở trong miệng hỏi.
“Không có, vẫn nhứ trước, mỗi đêm sẽ gọi điện thoại cho Niếp Niếp.” Tần Mộng Oanh trả lời.
“Em nghe nói anh ấy gần đây quả thực bận đến mức bay lên, khẳng định là chuẩn bị dành thời gian tích cóp đại chiêu a!” Hạ Úc Huân chậc chậc tặc lưỡi.
“Úc huân, em có tâm sự?” Tần Mộng Oanh đột nhiên hỏi.
“Ách, chị lại nhìn rasao?” Vừa rồi cô rõ ràng là đang nói chuyện Mộng Oanh học trưởng, đề tài mẫn cảm gì cũng chưa nói mà?
“Đều viết ở trên mặt kìa!” Tần Mộng Oanh nhìn cô, có chút lo lắng hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?”
“Cũng không phải hôm nay, chính là gần đây……” Hạ Úc Huân thở dài một tiếng lẩm bẩm: “Chị Mộng Oanh, chị em làm thế nào để tâm như nước lặng giống chị đi a!”
Tần Mộng Oanh cười cười, nói:“Kỳ thật chị cũng không phải tâm như nước lặng.”
“Đó là cái gì?” Hạ Úc Huân khiêm tốn thỉnh giáo.
Tần Mộng Oanh: “Đen mặt.”
Hạ Úc Huân sửng sốt một chút, ngay sau đó bật cười: “Phốc! Không thể tin được chị Mộng Oanh chị cũng biết nói đùa!”
Tần Mộng Oanh không nói gì, chỉ là ở trong lòng thở dài, trước mặt người thực sự thích, sao có thể tâm như nước lặng.
Cô thỉnh thoảng nhìn hai đứa nhỏ trong phòng một cái, vẻ mặt ôn nhu bình thản dần dần nhiễm ưu sắc.
Khoảng cách lần trước gặp Âu Minh Hiên đã một tuần, chỉ mong anh lại là nhất thời hứng khởi……
Tần Mộng Oanh đang nghĩ như vậy, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng động cơ ô tô, ngay sau đó là tiếng hoan hô hứng khởi của Niếp Niếp.
“Ba ba!!”
“Con gái ngoan, có nhớ ba không?”
“Nhớ! Ba sao lâu như vậy đều không tới thăm con, con còn tưởng rằng ba lại muốn bỏ rơi con rồi!”
“Làm gì có! Ba ba chỉ là chuẩn bị đem công việc làm xong hết sau đó có thể chuyên tâm bên cạnh con thôi!”
“Niếp Niếp sắp nghri phép, ba ba sẽ ở cùng Niếp Niếp sao?”
“Đó là đương nhiên!”
“Niếp Niếp, bài tập chị còn chưa viết xong!” ŧıểυ Bạch nhắc nhở một câu.
“A a a, ba ba, con làm bài tập trước đã! Mẹ và dì Hoa ở sân sau!”
“Được, ngoan!”
Âu Minh Hiên đi rồi, Niếp Niếp vẫn luôn thất thần mà nhìn xung quanh sân, trên khuôn mặt nhỏ của ŧıểυ Bạch tràn đầy bất đắc dĩ, nói:“Chị chuyên tâm một chút.”
“A……” Bé chỉ là a một tiếng thật dài, chầm chậm mà ghé vào trên bàn tiếp tục viết.
Nếu là ngày thường ŧıểυ Bạch dùng thái độ như vậy nói chuyện với bé, bé sớm đã kêu quác quác, hiện tại lại một bộ buồn bã ỉu xìu, ngay cả tâm tư cùng cậu cãi nhau đều không có, lòng tràn đầy đều ở trên người ba ba mà bé thật vất vả mới tìm được.
Dùng nguyên văn lời bé nói chính là, người ba bé cửu tử nhất sinh mới tìm được a!
Khó có được còn biết dùng thành ngữ.
-
Trong sân.
Hạ Úc Huân thấy Âu Minh Hiên toàn thân trên dưới kim quang lấp lánh, một bộ mù mắt chó, tay che ở trước mắt làm động tác chặn ánh sáng, nói: “Nha! Tới rồi! Buổi tối mặc thành như vậy, anh là chuẩn bị catwalk show sao?”
Rõ ràng có thể nhìn ra thứ này trước khi thay đổi một bộ quần áo mới, trên người còn xịt nước hoa.
Âu Minh Hiên không phản ứng cô, lập tức đi đến trước mặt Tần Mộng Oanh, xuân về hoa nở, khổng tước xòe đuôi, nói: “Tức phụ nhi em đang làm cái gì?”
“Túi thơm.” Tần Mộng Oanh đã lười cũng anh sửa cho đúng, dù sao nói cũng vô dụng.
“Có thể cho anh một cái hay không?” Âu Minh Hiên nháy mắt đào hoa, đầy mặt chờ mong.