Vẻ mặt Tần Mộng Oanh đầy tuyệt vọng, khóe miệng chua xót lan tràn, nói: “Anh còn muốn cái gì? nɠɵạı trừ Niếp Niếp, tôi đã cái gì đều không có.”
Âu Minh Hiên đi đến trước mặt cô, đem Niếp Niếp đưa cho cô ôm, sau đó nghiêm túc mà nhìn cô, gằn từng chữ: “Anh còn muốn em!”
Tần Mộng Oanh tức khắc hung hăng ngơ ngẩn, ngẩng đầu, tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tiêu hóa lời anh nói.
Nhìn bộ dáng sững sờ của cô, khóe miệng Âu Minh Hiên khé nhếch, thò lại gần trên môi cô in lên một nụ hôn, nói: “Không rõ sao? Anh nói…… Anh muốn em!”
“Ba ba mẹ xấu hổ xấu hổ kìa!” Niếp Niếp che lại khuôn mặt nhỏ.
Tần Mộng Oanh cả kinh vội vàng theo bản năng mà lùi ra sau, tránh né anh đụng chạm, mặt lập tức đỏ lên.
Người đàn ông đáng chết, cư nhiên ở trước mặt trẻ con làm loại chuyện này, còn nói ra những lời lộ liễu như vậy.
Đáy mắt cô có khuất nhục và tức giận, nói: “Tôi đã không phải Tần Mộng Oanh mà anh quen biết, gọi tới là tới, bảo đi liền đi. Anh nếu muốn chơi, mời tìm người khác, hà tất tìm một người mẹ chưa chồng đã có con!”
Âu Minh Hiên bị lời cô nói đâm vào lòng đau xót, nói: “Tần Mộng Oanh! Anh rất rõ ràng anh đang làm cái gì, em chính là người anh 5 năm qua…… Nhớ thương! Đứa nhỏ này là Lạc Lạc của anh!
Còn nữa, mời em rõ ràng, Lạc Lạc không phải con chồng trước, mà là con gái của Âu Minh Hiên anh, mà em, cũng không phải người mẹ chưa lập gia đình, mà là…… Người phụ nữ của anh!”
Âu Minh Hiên nói, giữ chặt tay cô, ngữ khí ôn nhu gần như mê hoặc: “Mộng oanh, trở lại bên cạnh anh đi.”
“Không thể nào!” Tần Mộng Oanh không hề nghĩ ngợi liền như điện giật ném tay anh ra.
Đã ăn nói khép nép như vậy, hơn nữa những câu đều đủ để khiến bất cứ một người phụ nữ nào cảm động thỏa hiệp, nhưng cô cư nhiên vẫn thái độ này, Âu Minh Hiên ngay từ đầu tự tin tràn đầy bắt đầu dao động, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi bọ, hỏi: “Vì cái gì?”
“Không yêu?” Âu Minh Hiên táo bạo mà loanh quanh hai vòng tại chỗ: “Không yêu sao có thể sinh con cho anh? Em lừa quỷ a!”
“Ba ba…… Ba nói thô tục!” Niếp Niếp vẻ mặt không tán đồng mà nhìn Âu Minh Hiên phát điên.
Để tránh bị con gái khinh bỉ, lưu lại ấn tượng không tốt, Âu Minh Hiên lập tức tìm về lý trí, hít sâu một hơi nói: “Sao lại không nói lời nào? Không còn lời gì để nói sao?”“Anh thật sự muốn nghe?”
“Đúng.”
“Chúng ta nói chuyện riêng.”
“Được.” Âu Minh Hiên lập tức đem Niếp Niếp ôm vào phòng ngủ.
Nhanh chóng dỗ ŧıểυ nha đầu xong, sau đó trở lại phòng khách, nói: “Em nói đi.”
Tần Mộng Oanh bình tĩnh mà nhìn anh, chậm rãi mở miệng nói: “Năm đó, kỳ thật ở phương diện nào đó, tôi và anh rất giống. Ví dụ như, cùng chủ nghĩa không kết hôn.
Bất quá, không giống anh chính là, anh là chủ nghĩa không sinh con, nhưng tôi lại thích có con.
Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, muốn có con rất đơn giản, cũng có rất nhiều phương pháp.
Tôi vốn dĩ đã tra tư liệu, làm mọi tính toán, nhưng không nghĩ tới, lần đó sau khi cùng anh…… Tôi phát hiện mình ngoài ý muốn mang thai.
Không cần đi nhận nuôi, không cần thụ tinh nhân tạo, càng không cần nuôi cấy trong ống nghiệm, tôi chọn tự nhiên đem đứa nhỏ này sinh ra.”
Tần Mộng Oanh nói tới đây dừng một chút, nhìn anh: “Anh muốn biết tôi đã nói, anh còn có vấn đề gì sao?”
Khóe mắt Âu Minh Hiên đều nứt ra mà trừng lớn nhìn cô, hai tay nắm chặt thành quyền, con ngươi tràn đầy thô bạo.
Đáng chết, anh hối hận, không nên nghe người này giải thích.
Anh quả thực có thể bị người sống sờ sờ làm cho tức chết!
Tần Mộng Oanh nói những cái đó là lời nói thật, chỉ có một câu không nói.
Còn bởi vì, đứa bé trong bụng này là của cô và người cô đã từng thật lòng yêu thích……