“……” Âu Minh Hiên vô ngữ, ngay sau đó ho nhẹ một tiếng nói: “Bất quá Lâm Tuyết này cũng khá buồn cười, chơi trò mờ ám sau lưng, dựa vào cho dù mình đã phát thứ này khiến cho hiểu lầm, Lãnh Tư Thần cũng không có biện pháp nào với cô ta, dù sao cũng không thể ngươi đi Paris, liền không cho người khác cũng đi!
Ai, ngay từ đầu anh còn tưởng rằng cô nương này là ŧıểυ Bạch Hoa thân thế bi thảm lại không rành thế sự, hơn nữa bởi vì dáng dấp cô ấy giống hệt em năm đó, còn có hảo cảm đối với cô ấy, không nghĩ tới nhanh như vậy liền kiềm chế không được lộ ra bộ mặt thật, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, cô ấy có phải còn gửi tin nhắn cho em châm ngòi ly gián hay không?”
Âu Minh Hiên này xem như giải thích thay cho Lãnh Tư Thần.
Dù sao cũng nương tay với người gây khó dễ, lần trước hợp tác dự án lớn như vậy, Âu thị kiếm được cũng không ít béo bở, bao nhiêu người cạnh tranh, kết quả anh bởi vì tai tiếng một lần cùng Lãnh Tư Thần náo loạn, không cần tốn nhiều sức cũng có được rồi.
Từ đó về sau, số lần hội đồng quản trị lải nhải anh luôn nháo ra chuyện xấu đã bớt đi rất nhiều, lỗ tai anh thanh tịnh không ít.
Mặt khác, đại khái chính là vì, cùng một lứa bên trời lận đận……
Chỉ là, chính anh hình như thảm hại hơn, ngay cả người kia đều vẫn chưa tìm được……
Tòa nhà cao chọc trời, Âu Minh Hiên nhìn muôn vàn ánh đen ngoài cửa sổ, vuốt ve ảnh chụp Mộng Oanh và Lạc Lạc trong ví khẽ than thở, đôi mắt xinh đẹp đào hoa tràn đầy cô đơn……
“Học trưởng…… Học trưởng?”
“Cái gì?” Âu Minh Hiên cuối cùng tìm về thần trí đã rời nhà trốn đi.
“Sao lại đột nhiên không nói gì?” Di động bên kia Hạ Úc Huân có chút lo lắng.
“Không có việc gì.”
“Giọng anh nghe không quá thích hợp a, có phải thân thể không thoải mái hay không?” Hạ Úc Huân không yên tâm hỏi.
“Ai, ŧıểυ nha đầu cuối cùng cũng hiểu chuyện, biết quan tâm người khác! Đều có thể nghe ra được giọng anh không đúng rồi!” Âu Minh Hiên cảm khái không thôi.
“Anh có thể đừng nói nói lại là lời không đứng đắn không? Em là nói nghiêm túc, anh có phải thật sự có chỗ nào không thoải mái không?” Hạ Úc Huân tức giận nói.Âu Minh Hiên khóe môi nhếch lên một tia cười khổ, như bị rút xương cốt mềm mại mà ngửa người tựa lưng vào ghế ngồi, hữu khí vô lực nói: “Đúng vậy, anh bệnh……”
“Bị bệnh? Anh sao không nói sớm? Nghiêm trọng không? Cần em qua thăm anh không!” Hạ Úc Huân nóng nảy.
“Rất nghiêm trọng, trái tim bị tổn thương nghiêm trọng……” Thanh âm tựa hồ càng yếu ớt.
“Tim? Tim đang êm đẹp sao lại có vấn đề chứ? Anh có thể dùng một lần nói rõ ràng cho em được không?” Hạ Úc Huân xù lông.
“Đúng vậy, hơn nữa chỉ có em mới có thể cứu anh!”
“Em?” Hạ Úc Huân vừa lo lắng lại không hiểu ra sao.
“Cái gọi là tâm bệnh cần tâm dược, em nếu nói cho anh biết tung tích Mộng Oanh và Lạc Lạc, anh có chết cũng có thể từ trong quan tài bò dậy!”
“……” Hạ Úc Huân hít sâu vài hơi cũng chưa dịu được tức giận trong lòng, trực tiếp quát: “Nói, lão nương tin anh mới là quỷ! Anh đi chết đi!”
Khốn nạn! Cư nhiên lấy loại chuyện này dọa người! Quả thực muốn quất chết anh thì thôi!
Thứ này mỗi lần đều có bản lĩnh đem cô bức cho lộ ra bản tính……
“Em gái à, buổi tối có rảnh ra uống rượu đi?” Âu Minh Hiên đơn giản thô bạo mà chuyển đề tài.
“Uống cái rắm, anh cho rằng em không biết anh có chủ ý gì sao, muốn chuốc say em sau đó nói lời khách sáo đúng không? Mặc đã sớm nói cho em biết dụng tâm âm hiểm cặn bã của anh rồi!”
“Mẹ kiếp! ŧıểυ tử thúi cư nhiên bán đứng anh! Anh tìm cậu ta tính sổ!” Âu Minh Hiên bang cúp điện thoại.
Nghe tiếng tút tút đầu kia, Hạ Úc Huân thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mà xoa xoa ấn đường.