Trong miệng nhét đầy đồ ăn vặt ŧıểυ nữ thần Niếp Niếp lòng đầy căm phẫn mà mở miệng nói: “Tân ŧıểυ Bảo, từ hôm nay trở đi, hai chúng ta liền cắt đứt!”
“Cái gì? Cắt đứt!!!”
“Đúng!”
“cắt đứt là có ý gì a?”
“Cậu thật không văn hóa! Cắt đứt chính là có ý tuyệt giao! Tớ đã sớm nói ai khi dễ em trai ŧıểυ Bạch của tớ chính là khi dễ tớ, tớ nói lời giữ lời! Cậu về sau đừng nói chuyện với tớ nữa!”
“Đừng mà, Niếp Niếp tớ sai rồi, tớ không muốn cắt đứt với cậu, về sau tớ không bao giờ khi dễ ŧıểυ Bạch nữa, về sau em trai cậu chính là em trai tớ!”
“Nói bậy, ŧıểυ Bạch là em trai của một mình tớ thôi!”
……
-
Trong khoảng thời gian này bên phía Hùng đổng tạm thời ngừng nghỉ, Thẩm Diệu An thu phục, Lãnh Tư Thần cũng không ở trong nước, Hạ Úc Huân hiếm khi có được mấy ngày thanh tịnh.
Bất quá, Lãnh Tư Thần mỗi ngày đều sẽ cố định thời gian gửi bốn tin nhắn cho cô, buổi tối còn cùng ŧıểυ Bạch trò chuyện video trong chốc lát.
Mới vừa ăn xong cơm chiều, tin nhắn Lãnh Tư Thần liền gửi qua ——[ vì xã giao, hôm nay uống chút rượu, bất quá không nhiều lắm, không cần tức giận. ]
Nội dung mỗi lần anh gửi tin nhắn đều không giống nhau, đều là chút việc nhỏ vụn vặt, như hội báo cho cô.
Cô một lần đều không trả lời, nhưng anh vẫn hệt như đồng hồ báo thức mỗi ngày đúng giờ gửi đi.
Sau lần đó ở khách sạn, Lãnh Tư Thần không có kích động như trước kia, nhưng không phải từ bỏ, cho cô cảm giác ngược lại càng cứng cỏi, anh chỉ là thay đổi phương thức, giống như nước ấm nấu ếch xanh từng chút một thẩm thấu vào sinh hoạt của cô, đây so với Lãnh Tư Thần trước đây thô bạo xúc động còn khiến cô sợ hãi hơn.“Mẹ, bài tập của con làm xong, nài tập cú Niếp Niếp cũng đã chỉ xong rồi.”
“Được, notebook ở trong phòng mẹ.” Hạ Úc Huân biết, ý cậu là muốn nói chuyện video với Tương Nhu.
Lãnh Tư Thần kia thông kim bác cổ, mỗi buổi tối không phải giảng cho ŧıểυ Bạch một vài thứ ngay cả cô cũng đều không hiểu, thì cũng là phong thổ các nơi trên thế giới sinh động như thật mà nói với cậu, dụ dỗ đến mức ŧıểυ Bạch đối với anh càng ngày càng sùng bái, đều sắp thành fan não tàn của anh.
Cô mơ hồ từng lo lắng, lỡ như sau này ngày nào đó anh lại đột nhiên phát điên muốn cướp ŧıểυ Bạch với mình thì làm sao bây giờ, nhưng so vẻ vui sướиɠ của ŧıểυ Bạch giờ phút này, cô vẫn là không ngăn cản hai cha con họ gần gũi.
Hạ Úc Huân đang ngồi trong sân giúp Tần Mộng Oanh cùng nhau giã thuốc, sắp 10 giờ, thấy phòng mình đèn còn sáng, nhịn không được nhắc nhở một câu: “ŧıểυ Bạch, Niếp Niếp, thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi!”
“Đã biết mẹ, lập tức!” ŧıểυ Bạch mang theo thanh âm buồn ngủ truyền đến, sau đó ánh đèn tắt, trong phòng truyền đến tiếng dép lê lộc cộc của cậu nhóc đi về phòng ngủ, còn có tiếng Niếp Niếp bảo bối bất mãn lẩm bẩm: “Chuyện xưa con còn chưa nghe đủ a!”
“Được rồi, không còn bao nhiêu, để chị tự làm được rồi, em cũng đi ngủ đi.” Tần Mộng Oanh nói.
“Được, chị Mộng Oanh ngủ ngon!”
Hạ Úc Huân xoay người trở lại phòng mình, sờ soạng ấn mở đèn ven tường, đóng cửa phòng, cũng không có chú ý tới laptop bày trên bàn, video vẫn chưa tắt.
ŧıểυ Bạch nghe được mẹ thúc giục liền nói tạm biệt với Tương Nhu xong, bởi vì lưu luyến không rời, mỗi lần đều là Lãnh Tư Thần tắt video.
Mà hôm nay, Lãnh Tư Thần mới vừa cùng cậu nhóc nói ngủ ngon, vẫn chưa kịp tắ video, đột nhiên nhận được một cú điện thoại.
Chờ anh nghe máy xong trở lại máy tính trước mặt, vừa mới chuẩn bị đem video đóng, lại nhìn thấy……
Video đen tuyền đột nhiên sáng lên, tiếp theo, trong video xuất hiện một cái bóng người khiến anh vô cùng mong nhớ……
Cô gái sau khi mở đèn từ trên bàn trang điểm tìm một sợi dây da cột tóc lên cao, sau đó kéo khóa kéo váy mặt bên xuống, đem váy cởi ra…