Một thân đơn giản quần đen áo trắng, bên ngoài khoác một tây trang màu xám xanh hưu nhàn, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.
Từ bỏ một thân luôn là chính trang giày da, Lãnh Tư Thần thoạt nhìn trẻ ra vài tuổi, cô cơ hồ cho rằng mình thấy được chàng trai trong trí nhớ kia……
“Thế nào?” Lãnh Tư Thần thấy cô đánh giá mình, thần sắc hơi có chút khẩn trương hỏi.
Hạ Úc Huân hai tay ôm ngực vuốt cằm, liên tục gật đầu: “Khá tốt khá tốt, tôi chỉ nói tùy tiện mặc, đây không phải khá tốt sao!”
Lam Hạo Dương bồi Lãnh Tư Thần chọn quần áo chọn đến sắp hộc máu nếu nghe nói như thế phỏng chừng sẽ bi thương chảy ngược thành sông……
“Tương Nhu, chú tới rồi!” ŧıểυ Bạch đeo cặp sách chạy ra tới, nhìn thấy Lãnh Tư Thần liền vui vẻ.
“Uhm.”
“Chú chờ một chút, Niếp Niếp còn đang ăn bữa sáng.”
“Được.”
Trường học cách bên này không xa, đi bộ chưa đến mười phút, cho nên liền không lái xe.
Dọc theo đường đi ŧıểυ Bạch rất có hứng thú mà cùng Lãnh Tư Thần hàn huyên một vài chuyện trong trường học, kỳ thật ŧıểυ Bạch ngày thường cùng bạn bè giao lưu rất ít, nhìn ra được rất nỗ lực mới tìm được chút chuyện thú vị nói, cũng may có Niếp Niếp ŧıểυ lảm nhảm, ba người trò chuyện rất nhiệt liệt.
Tới trường học, đã đến không ít người.
“Phải làm như thế nào?” Lãnh Tư Thần hoàn toàn không hiểu, khiêm tốn thỉnh giáo.
“Bọn nhỏ phải đi nộp bài tập ở nhà, phải chia lớp, rồi sắp xếp chỗ ngồi, chúng ta đi xếp hàng đóng học phí là được rồi.” Hạ Úc Huân trả lời, đối với thái độ của Lãnh Tư Thần trận địa sẵn sàng đón quân địch có chút buồn cười đồng thời cũng có chút cảm thán.
“Uhm.”
Sau khi đóng học phí xong, Tần Mộng Oanh muốn đến y quán, đi trước một bước, Hạ Úc Huân vừa định hỏi Lãnh Tư Thần lúc nào lên máy bay, muốn đi trước hay không, anh đã nói câu “Chờ anh một chút” sau đó đột nhiên hướng tới quầy bán quà vặt trường học mà đi.
Hạ Úc Huân không rõ nguyên do mà nhìn bong dáng anh rời đi, sau đó đi nhìn ŧıểυ Bạch trong phòng học.
ŧıểυ Bạch đang an tĩnh mà ngồi dựa nơi cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách.
ŧıểυ nha đầu Niếp Niếp vẫn năng động trước sau như một, bên cạnh tụ tập một đám bạn học hì hì trò chuyện.
“Hoa Niếp Niếp, cậu đột nhiên trở nên thật xinh đẹp a! Thì ra mẹ cậu thật sự có ma pháp, không những có thể làm mẹ Hạ ŧıểυ Bạch biến thành xinh đẹp, ngay cả cậu cũng thành xinh đẹp! Có thể bảo mẹ cậu cũng biến tớ trở nên xinh đẹp được hay không?” Có bạn nhỏ ngạc nhiên mà nói.
Hạ Úc Huân nghe nhịn không được cong cong khóe miệng, hiện tại trong thôn đều nghe đồn nói rỗ trên mặt cô là chị Mộng Oanh chữa khỏi, làn da đen tuyền cũng là chị Mộng Oanh điều trị, làm cho không ít ŧıểυ cô nương chạy đến tìm Tần Mộng Oanh muốn phương thuốc làm đẹp, Tần Mộng Oanh đành phải dùng chính cô làm so sánh, tỏ vẻ không phải đối với người nào cũng đều hữu dụng, mới để các bé không điên cuồng như vậy.
“Kia không phải là ma pháp, là y thuật, y thuật đó biết chưa? Bất quá tớ không phải bởi vì y thuật, nghỉ hè tớ đi học khiêu vũ, giáo viên khiêu vũ không cho ăn thịt, cho nên liền trở nên gầy đó!”
“Cậu học ở nơi nào? Tớ cũng muốn đi học!”
“Niếp Niếp, chờ lát nữa đổi chỗ ngồi, cậu ngồi cùng tớ có được không?”
“Không cần, Niếp Niếp ngồi với tớ đi!”
“Tất cả đều dẹp hết đi, quan hệ giữa Niếp Niếp và tớ là tốt nhất? Đương nhiên là ngồi với tớ rồi! Niếp Niếp, cậu xem, đây là Transformers ba tớ mới mua cho tớ, cho cậu mượn chơi mấy ngày nhé!”
“Không cần, tớ không thích cái này!” Lại không thể ăn. Niếp Niếp chống cằm, tỏ vẻ không có hứng thú.
“Vậy cái này thì sao, máy bay điều khiển từ xa, cũng là ba tớ mua cho tớ, ba tớ đi công tác ở nơi rất xa mang về cho tớ đó!” Cậu nhóc nói chuyện cố tình tăng lớn âm lượng hướng về phía ŧıểυ Bạch nói.