“Cậu buổi tối cần phải về nhà một chuyến, đương nhiên, cậu nếu thật sự chuẩn bị ân đoạn nghĩa tuyệt với chúng ta, cậu liền không cần trở lại.” Lãnh Hoa Kiều nói xong liền cúp máy.
Lãnh Tư Thần xoa xoa ấn đường, sau một lúc lâu cầm lấy áo khoác ra ngoài.
Thứ ký vừa lại, liền nghe Lãnh Tư Thần đang vội vàng mà mở miệng nói: “Bữa tiệc đêm nay giúp tôi từ chối tham dự, tôi phải về nhà cũ một chuyến.”
“A, Dạ…… Được……” Thư ký đồng tình mà nhìn bong dáng ông chủ rời đi.
A, về nhà cũ……
Ông chủ hình như đã rất lâu không về nhà, xem ra lần này phiền toái lớn rồi a……
Sự việc bên ngoài đều là xem náo nhiệt không chê, người trong nhà ông chủ khẳng định khó tránh khỏi sốt ruột a!
Ông chủ lớn tuổi như vậy vẫn chưa kết hôn, khoảng thời gian trước thật vất vả xuất hiện một đứa con riêng, có hậu, nhưng mới chưa bao lâu lại truyền ra loại sự việc này……
-
Bốn mươi phút sau, nhà cũ Lãnh gia.
Lãnh Tư Thần đem xe ngừng trước nhà cũ cách đó không xa, ngồi trong xe gọi điện thoại cho Lương Khiêm.
“ŧıểυ Bạch đưa về chưa?”
“Dạ vâng, mới vừa đưa về nhà.”
“Hôm nay chơi thế nào?”
“Chơi rất vui, nhưng……”
“Nhưng cái gì?”
“Đại khái là bởi vì không có ngài, có chút không vui, rất nhiều lần hỏi tôi ngài chừng nào xong việc.”
Lãnh Tư Thần trong lòng ấm áp, hơi tạm dừng một chút hỏi: “Cô ấy đâu?”Lương Khiêm nhiều năm như vậy làm trợ lý không phải làm không, lập tức liền hiểu được Lãnh Tư Thần hỏi ai, vắt hết óc đáp: “Hạ ŧıểυ thư cũng khá tốt, tai tiếng bị…… Bị chuyện ngài và Âu tổng làm nhạt, Thẩm Diệu An sau đó cũng đã làm sáng tỏ trước lời đồn, chuyện dự án Nam Giang kia cũng giải quyết rồi…… Tóm lại, cũng khá tốt……”
Anh biết BOSS muốn nghe cái gì, chỉ tiếc, Hạ ŧıểυ thư một câu đều không có nhắc tới BOSS, anh dù sao cũng không thể nói bừa!
Cũng không biết ngày đó ở khách sạn Minh Châu đã xảy ra chuyện gì, BOSS sau khi trở về cảm xúc liền không quá thích hợp……
“Đã biết.” Lãnh Tư Thần nghe xong liền cúp máy, mệt mỏi dựa vào ghế dựa lẳng lặng mà ngồi, nhìn cửa nhà gần trong gang tấc, chần chừ vẫn không xuống xe.
5 năm trước cô cửa nát nhà tan, mà anh cũng nào có dễ chịu.
5 năm trước anh cũng đã bị trục xuất gia môn.
Anh làm con trai ngoan, anh trai tốt hơn hai mươi năm, lại vì cô không tiếc cùng trong nhà ầm ĩ.
Vì không hề bị bất cứ trở ngại, vì để cô không bao giờ chịu ủy khuất cùng thương tổn, anh hao tổn tinh lực ngàn vạn lần thoát khỏi Lãnh gia, đi từng bước một thành lập nên đế quốc thương nghiệp của chính mình.
Anh trải nhựa một con đường thông thiên…… Lại rốt cuộc thông không được lòng cô……
Di động vang một tiếng, có tin nhắn mới gửi đến.
Lãnh Tư Thần cúi đầu nhìn thoáng qua, là LãnhTư Triệt gửi lại đây.
[ Anh, anh qua đây sao? ]
Lãnh Tư Thần xoa thái dương, rốt cuộc vẫn đứng dậy xuống xe.
Mấy năm nay số lần anh về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, vừa đi đến gần nhìn thấy cánh cửa cổng có chút quen thuộc, cơ hồ có chút hoảng hốt.
“Đại thiếu gia…… Đại thiếu gia cậu đã trở lại!” Bảo mẫu nghe được tiếng chuông cửa vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy là Lãnh Tư Thần cả người đều sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhiệt tình mà nghênh đón đi lên cầm áo khoác cho anh, cao hứng nói: “Đều đã giờ này rồi, còn tưởng rằng đại thiếu gia sẽ không tới…… Mau vào đi, phu nhân bảo tôi làm một bàn đồ ăn!”
Mấy năm nay số lần Lãnh Tư Thần về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng khó trách ngay cả bảo mẫu thấy anh cũng kinh ngạc như vậy.
“Lão gia, phu nhân, các người nhìn xem ai đã trở lại?”
Lúc bảo mẫu nói chuyện, Lãnh Hoa Kiều và Lãnh phu nhân đang ngồi trên sô pha xem TV, nét mặt hai vợ chồng đều không tốt lắm.