Mồm mép đều nhanh chóng mài phá cuối cùng là thoát khỏi hoàn toàn chức bảo mẫu của Nghiêm mụ mụ.
Hạ Úc Huân hiểm hiểm mà chạy tới khách sạn, đứng trước cửa phòng tổng thống số 8888 khi còn kém một phút đồng hồ sẽ 8 giờ.
Hít sâu một hơi, nhẹ nhàng ấn chuông cửa một cái.
Đợi hơn mười giây cũng chưa có ai mở, Hạ Úc Huân lại nhìn biển số, xác định không tìm lầm, sau đó lại ấn lần nữua, đang vừa chờ vừa cúi đầu nhìn thời gian trên di động, cửa người mặt đột nhiên từ bên trong bị người kéo ra.
Hạ Úc Huân theo bản năng mà ngẩng đầu, đập vào mắt đó là một mảnh màu da……
Thẩm Diệu An tựa hồ mới vừa tắm rửa xong, tóc còn đang nhỏ nước, trên người mặc một chiếc áo ngủ màu khói bụi, đai lưng lỏng lẻo, lộ ra tảng lớn ngực màu mật, mơ hồ có thể thấy được sáu múi cơ bắp săn chắc, nhìn ra được ngày thường tuy rằng thanh sắc khuyển mã, ăn chơi đàng điếm, nhưng có thường xuyên tập thể hình.
Ưm, tình cảnh này, vẫn là sắc đẹp thay cơm.
Khó trách người này phong lưu, cũng xác thật là có năng lực kia.
“Nhìn đủ rồi chứ?”
Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp, Hạ Úc Huân lúc này mới phát hiện mình thất thần, vội ho nhẹ một tiếng đi vào.
Căn phòng kim bích huy hoàng hết sức xa hoa, toàn bộ như tẩm cung hoàng đế, Hạ Úc Huân thiếu chút nữa bị lóe hoa mắt.
Nghe nói đây là phòng cao cấp nhất khách sạn Minh Châu, được Thẩm công tử ký hợp đồng quanh năm.
Thẩm Diệu An tự mình ngồi xuống sô pha, vừa dùng khăn long lau tóc, vừa nhìn đồng hồ treo trên tường, nói: “Rất đúng giờ.”
Hạ Úc Huân cười cười, đáp: “Thẩm công tử hẹn, tôi nào dám không đúng giờ.”
“A, cô không dám? Cô có cái gì không dám!” Thẩm Diệu An thần sắc bất thiện trào phúng một câu, cầm lấy bật lửa trên bàn để trên tay ngắm nghía, bang một tiếng bậc lửa, nói: “Biết hôm nay tôi gọi cô đến đây là có ý gì chứ?”
Hạ Úc Huân vừa đánh giá phòng vừa đáp: “Ưm, biết sơ sơ……”
Thẩm Diệu An châm một điếu thuốc, thần sắc không kiên nhẫn, nói: “Nếu cô tới đàm phán, tôi không rảnh cùng cô nói lời vô nghĩa. Làm người của tôi, hoặc là hiện tại đi ra ngoài.”
“Ai nói là tôi tới đàm phán?” Hạ Úc Huân nói, đem túi xách trong tay ném lên trên giường, sau đó chậm rãi cởi áo khoác trên người……
……
-
Hạ Úc Huân đi rồi, Nghiêm Tử Hoa đứng ngồi không yên, thiếu chút nữa nhịn không được đuổi theo, nhưng lại sợ mình làm hỏng chuyện của cô. Muốn gọi điện thoại cho chủ tịch, cô trước khi đi lại cố ý dặn dò không được đi quấy rầy chủ tịch dưỡng bệnh, chỉ khổ anh cả người gấp đến độ như nằm trong chảo dầu.
Nghiêm Tử Hoa đành phải ở bên cạnh khách sạn Minh Châu tìm quán cà phê, chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, tùy thời đợi mệnh.
-
Bởi vì Hạ Úc Huân đêm nay tăng ca, Lãnh Tư Thần mang theo ŧıểυ Bạch ra bên ngoài tìm quán cơm tư nhân ăn.
“Ai, khi nào mẹ mới có thể không mệt như vậy nữa?” Tưởng tượng đến mẹ còn đang bận rộn, ŧıểυ Bạch liền có chút không có khẩu vị.
Lãnh Tư Thần gắp cho cậu nhóc một đũa đồ ăn, nói: “Bất cứ khi nào, chỉ cần mẹ con tiếp nhận chú.”
ŧıểυ Bạch bĩu môi, “Tương Nhu, chú có thể nói bớt khó đi một chút được chứ?”
Lãnh Tư Thần: “……”
“Ai, con biết chú hy vọng con có thể giúp chú, nhưng chuyện này cho dù con ra trận cũng chỉ e là làm không được, con thật sự rất hiếu kì, giữa mẹ và chú rốt cuộc có hiểu lầm gì?” ŧıểυ Bạch chung quy vẫn là nhịn không được hỏi ra.
Hiểu lầm…… Nếu thật sự chỉ là hiểu lầm thì tốt rồi……
Bởi vì hiểu lầm ít nhất có thể giải thích……
Lãnh Tư Thần đang thất thần, cách đó không xa đột nhiên đi tới một người, đặt mông ngồi đối diện anh, cũng chính là vị trí ngay cạnh ŧıểυ Bạch.