“Đừng gào nữa! Ai bảo người ta vận khí tốt! Mau bình thường lại cho em, chị muốn cho tất cả mọi người chê cười sao?” ŧıểυ Thi một tay đem vòng qua vai chị xách lên.
Đại Thi nghe xong lời này thật vất vả khôi phục một chút, vừa quay đầu nhìn thấy hai người trong góc còn đang hôn môi, tức khắc lại gào.
ŧıểυ Thi nhìn chằm chằm Lãnh Tư Thần chuyên chú “Trò chơi”, con ngươi hiện lên một tia hồ nghi.
Lúc này, Lãnh Tư Thần rốt cuộc kết thúc nụ hôn, khi kết thúc còn rất săn sóc dùng mu bàn tay thay cô gái lau khóe miệng.
ŧıểυ Thi thấy thế con ngươi hoang mang càng sâu, vẫn là cô biết Lãnh Tư Thần không gần nữ sắc có thói ở sạch nghiêm trọng vậy sao?
Mọi thứ thật sự là quá quỷ dị!
“Em gái, em nói sẽ tìm cơ hội cho chị, em cũng không nên gạt chị a!”
“Tìm cái rắm! Em khuyên chị sớm một chút từ bỏ đi! Người đàn ông này phỏng chừng không có hy vọng rồi……”
ŧıểυ Thi đang mắng chị mình vô dụng, đột nhiên nghe được trong một góc truyền đến thanh âm trầm thấp ——
“Được không?”
Người hỏi chuyện là Lãnh Tư Thần.
Sau khi đại mạo hiểm hoàn thành cần người bình phán đại quỷ có cho qua cửa hay không.
ŧıểυ Thi vừa nghe vội gật đầu không ngừng, đáp: “Được được được…… Đương nhiên được rồi……”
Nói xong lại thử thăm dò hỏi một câu: “Vừa lúc Nam Cung ŧıểυ thư và chị tôi cũng tới, muốn tiếp tục chơi chứ? Người nhiều chơi tương đối có ý vị hơn!”
“Tôi tùy ý.” Lãnh Tư Thần trả lời.
Lúc này Lãnh Tư Thần vẫn là Lãnh Tư Thần kia, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được không khí tối tăm áp lực trên người anh vừa rồi đã biến mất không còn, thoạt nhìn tâm tình không tồi.
Đại Thi vừa nghe còn có cơ hội, tức khắc một phen bóp lấy tay em gái.
ŧıểυ Thi đưa cho cô một ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy.
Còn chơi?Hạ Úc Huân vừa nghe thiếu chút nữa sụp đổ, cô thật sợ bị Lãnh Tư Thần đùa chết!
Thấy cô gái đang lén trừng mắt nhìn mình, Lãnh Tư Thần dùng thanh âm sâu kín chỉ hai người có thể nghe được mở miệng nói: “Trừng anh làm cái gì? Không phải nói trò chơi mà thôi, không sao cả sao?”
Hạ Úc Huân gắt gao nắm chặt tay, ở trong lòng đem thứ này đánh một trăm lần lại một trăm lần.
Sự thật chứng minh, nếu muốn làm lơ tên này xem anh như người thường thật sự là quá khó khăn!
Cũng may góc độ này có Lam Hạo Dương che đậy, mọi người không có phát hiện động tác của Lãnh Tư Thần.
“Anh lại muốn làm sao?” Hạ Úc Huân thấp giọng nói,
Lãnh Tư Thần thay đổi ly nước trái cây đưa tới trước mặt cô, không nhanh không chậm nói: “ Cố gắng uống ít rượu.”
Nói xong trước khi Hạ Úc Huân cãi lại liền bỏ thêm một câu: “ŧıểυ Bạch bảo anh hỗ trợ nhìn em, không tin em trở về có thể hỏi.”
Hạ Úc Huân tức khắc ngừng công kích.
Trời xanh a! Chẳng lẽ đời này cô nhất định phải bị thứ này ăn gắt gao sao?
Nhìn cô gái vẻ mặt vô cùng nghẹn khuất, còn có đôi môi vừa bị mình hôn có chút sưng đỏ, tâm tình Lãnh Tư Thần càng tốt, không khí cả phòng bao đều nhẹ nhàng không ít.
Kế tiếp, trò chơi tiếp tục.
Hạ Úc Huân chỉ rút được một lần ŧıểυ quỷ, đối phương rất thân sĩ tùy tiện hỏi một vấn đề để cho cô qua, nhưng thật ra Lãnh Tư Thần tên này vận khí không tồi, một lần đều không rút trúng quỷ bài, như nghỉ phép nhàn nhã mà ngồi kia nhìn bọn họ chơi.
Đang ghen ghét anh, Hạ Úc Huân liền bi ai khi rút phải ŧıểυ quỷ, mà người cầm đại quỷ vẫn là ŧıểυ Thi kia.
Cô đã hiểu được mình trong lúc vô ý đoạt lấy cơ hội vốn thuộc về chị cô ấy, cho nên nhất định cô ấy sẽ không dễ dàng buông tha mình như vậy.