Cô thật đúng là chuẩn bị cho anh đội nón xanh không thành?
Ánh mắt Lãnh Tư Thần cực lạnh mà nhìn cô, nói: “Như thế nào? Anh cứ như vậy gặp người không được sao?”
“ŧıểυ thư, tôi là Nghiêm Tử Hoa, ngày mai cô phải chính thức vào công ty, có chút chi tiết cần dặn dò với cô một chút, cô hiện tại có thời gian chứ?”
Ngoài cửa, Nghiêm Tử Hoa vừa lật văn kiện, vừa giải thích nói, trong lòng nghĩ cô có phải đang thay quần áo hay không, cho nên kiên nhẫn chờ đợi.
Hạ Úc Huân không còn cách nào, cứng không được đành phải cưỡng chế tức giận mà mềm, nói:“Lãnh đại tổng tài, ngài như thế nào sẽ gặp người không được chứ! Ngài anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, mê đảo muôn vàn thiếu nữ với thiếu nam như vậy, nguyên nhân chính là vì như thế, ngài ở chỗ này bị người ta nhìn thấy mới mang đến phiền hà cho tôi, cho nên, xem như tôi cầu xin anh được không?”
Lúc này, ngoài cửa Nghiêm Tử Hoa lại ngữ khí hồ nghi mà gọi một tiếng, Lãnh Tư Thần lại vẫn động cũng không động.
Hạ Úc Huân nóng nảy: “Anh rốt cuộc trốn hay không?”
“Để hắn đi, liền nói em ngủ.” Lãnh Tư Thần ngữ khí ra lệnh à nói.
“Không được, chúng ta có chuyện muốn nói. Ngày mai đối với tôi rất quan trọng!”
“Hạ Úc Huân, anh chỉ nói một lần, để hắn đi, có chuyện gì sáng mai nói.” Lãnh Tư Thần cảnh cáo, không chút nào nhả ra.
Đêm khuya, trai đơn gái chiếc, chuyện quan trọng gì cũng không thể nói lúc này.
“Mặc kệ anh nói mấy lần cũng đều là một kết quả! Hơn nữa anh không có tư cách quản chuyện của tôi!” Hạ Úc Huân đang muốn mạnh mẽ đem anh đẩy mạnh vào tủ quần áo, bỗng nhiên cảm giác đầu vai buông lỏng, giây tiếp theo, hét lên một tiếng khoanh tay trước ngực, sau đó che miệng lại, cẩn thận không cho thanh âm tràn ra.
“ŧıểυ thư, xảy ra chuyện gì?” Nghiêm Tử Hoa nghe được động tĩnh bên trong, lo lắng hỏi.
“Không…… Không có việc gì, tôi đêm nay uống hơi nhiều, rất buồn ngủ, muốn ngủ, anh về trước đi! Có chuyện gì, sáng mai lại nói.” Hạ Úc Huân trả lời.
Nghiêm Tử Hoa nghe vậy có chút hoang mang, cô ngày thường liều mạng như vậy, mặc kệ ban ngày mệt thế nào, thông thường đều là nửa đêm mới ngủ, hôm nay sao lại ngủ sớm như vậy?
Nhưng, nếu cô nói như vậy, anh vẫn khép lại văn kiện, nói: “Được, tôi đây đi trước, buổi sáng cùng ngài nói trên xe. ŧıểυ thư ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.” Hạ Úc Huân ứng phó xong với Nghiêm Tử Hoa, sau đó quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Tư Thần một cái.
Lúc này trước ngực trống rỗng, bởi vì thằng nhãi này trực tiếp kéo khóa kéo sau váy cô ra, đem nội y cô kéo xuống tới, dây lưng đều bị anh thô lỗ mà kéo đứt rồi.
Tên này vì đạt được mục đích quả thực không từ thủ đoạn!
Cô nỗ lực muốn đem khóa kéo váy kéo lên, nhưng tay không đủ dài, muốn che trước, lại muốn che sau, thế cho nên luống cuống tay chân, mà người khởi xướng lại nhàn nhã mà khoanh tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô đang gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
“Lãnh Tư Thần, anh hạ lưu!”
Nhìn cô tức giận đến hai má đỏ bừng, càng thêm tươi đẹp động lòng người, con ngươi Lãnh Tư Thần trong nháy mắt có chút thất thần, sau một lúc lâu, anh chậm rãi đi đến trước mặt cô, trong ánh mắt đầy cảnh giác của cô cánh tay dài duỗi ra sau lưng giúp cô kéo khóa lên, sau đó đỡ hai vai đem cô ấn ngồi ở trên giường……
Cuối cùng, anh ngồi xổm xuống trước mặt, bàn tay to đem một chân cô bao bọc trong lòng bàn tay.
“Anh lại muốn làm sao?” Hạ Úc Huân đá chân một cái, cảnh giác như ŧıểυ Bạch Thỏ đối mặt với sói xám.
“Đừng lộn xộn.” Anh nhíu mày lại.
“A…… Đau đau đau……”
“Nhịn một chút.” Anh ở trên chỗ sưng đỏ chân anh dùng lực đa͙σ vừa phải vuốt ve.
“Lãnh Tư Thần, anh muốn mưu sát sao? Nhẹ một chút a! Đau chết……” Hạ Úc Huân kêu rên.