“Xin lỗi học trưởng, hôm nay bận quá, cũng chưa thể đón tiếp anh thật tốt!”
“Với anh còn khách khí gì chứ! Bảo bối, em hôm nay thật sự là quá xinh đẹp, anh tự hào vì em! Nhưng, có một vài chỗ em làm vẫn chưa đủ tốt!” Âu Minh Hiên làm như có thật mà trầm ngâm.
“Điểm nào?” Hạ Úc Huân khiêm tốn thỉnh giáo.
“Em nếu chịu nói cho anh tung tích của Mộng Oanh và Lạc Lạc, đó chính là nội nɠɵạı kiêm tu, người đẹp tâm hồn càng đẹp…… Ngao đừng đá anh bộ quần áo này rất đắt tiền……”
“Mau cút!”
Âu Minh Hiên ủy khuất mà vỗ bụi trên quần, nha đầu chết tiệt kia, em cho rằng như vậy anh liền không có biện pháp với em sao?
Em chờ đó cho anh, chờ ngày nào đó anh đem em chuốc say, xem em có nói hay không……
Anh có dự cảm, nha đầu này tuyệt đối biết!
“Đi thôi! Già rồi ngu ngốc!” Nam Cung Mặc vô ngữ mà ôm lấy bả vai Âu Minh Hiên, nói: “Thứ này em mang đi! Chị đừng quan tâm đến!”
Hạ Úc Huân cười cười, ngay sau đó không cau mày, nói: “Mặc, cái kia, hôm nay……”
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng Nam Cung Mặc hôm nay sẽ không tới, nhưng cậu vẫn xuất hiện, im lặng mà ủng hộ cô, làm những người xấu có ý đồ lợi dụng cậu làm nội loạn chỉ có thể ngừng công kích.
Nam Cung Mặc không kịp để cô mở miệng liền cắt ngang, nói: “Được rồi a! Gì đều đừng nói! Chị cùng thứ này khách khí còn chưa tính, với em mà còn khách khí? Hai chúng ta là quan hệ gì chứ! Em về đây, chị hôm nay cũng quá mệt mỏi rồi, sớm một chút nghỉ ngơi!”
“Uhm, được, em cũng sớm một chút nghỉ ngơi.”
-
Đem toàn bộ khách khứa đều tiễn ra, Hạ Úc Huân cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, đấm đấm bả vai đau nhức, vừa tự phỉ nhổ vừa kéo thân thể mệt mỏi đi lên lầu.
“Đáng chết! Rốt cuộc là tên khốn nào phát minh ra giày cao gót a! Chân của bà cô a……”
Nếu không phải Lãnh Tư Thần đúng lúc đưa giày, qua đêm nay, chân cô tuyệt đối bị phế đi.
Sau khi thả lỏng, Hạ Úc Huân lập tức lộ nguyên hình, trực tiếp một tay cởi giày dưới chân, sau đó đẩy cửa phòng ngủ đi vào, đồng thời một tay còn tìm nút thắt nội y sau lưng buông lỏng ra……
Nút thắt buông lỏng, cô tức khắc thoải mái như được sống lại thở ra một hơi thật dài…
Sau một ngày bận rộn, lúc này tâm tình không thể nghi ngờ là tốt nhất, Hạ Úc Huân đi vào trong phòng, đang chuẩn bị ngâm nước ấm, kết quả trong lúc vô ý vừa ngước mắt, cả người đều hung hăng ngây ngẩn, giống như bị sét đánh trúng đầy mặt cháy đen ——
Fuck! Quả thực gặp quỷ! Vì cái gì Lãnh Tư Thần sẽ ở trong phòng cô, còn ngồi trên giường cô!?
Anh không phải đi rồi sao?
Ngao! Nội y của cô!
Hạ Úc Huân sau hi tỉnh lại phản ứng đầu tiên là nhanh chóng che ngực lại, sau đó vội vàng bắt tay tìm nút thắt phía sau muốn cài lại, nhưng, cởi bỏ thì dễ mà cài lại thì khó, hơn nữa khẩn trương, cô cài nửa ngày cũng chưa thể cài được, chỉ có thể dùng tay ấn phía trước để tránh nội y rớt xuống.
“Thương nhân Venice vào thế kỷ 15, hắn lúc ra ngoài sợ hành động của vợ xinh đẹp không đúng, liền theo yêu cầu làm cho vợ mình một đôi giày gót rất cao, để ngừa vợ ra ngoài.
Nhưng người vợ sau khi nhìn thấy đôi giày kỳ lạ này, cảm thấy thập phần thú vị, để cho người hầu bồi cô đi khắp hang cùng ngõ hẻm, kết quả lại rất nổi bật.”
Lãnh Tư Thần như đang ở trong nhà mình, thái độ nhàn nhã mà ngồi trên giường cô, dùng ngữ điệu như kể chuyện xưa chậm rãi nói ra những lời này.
Hạ Úc Huân đang sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng lại thằng nhãi này là đang trả lời vấn đề vừa rồi cô thuận miệng nói “Giày cao gót là ai phát minh”.
Fuck, hiện tại đây là trọng điểm sao? Là trọng điểm sao?!