Buổi tối nằm trên giường, Hạ Úc Huân như thường lệ kể chuyện xưa cho ŧıểυ Bạch trước khi ngủ.
Bất quá, lúc này đây, lại là chuyện xưa có thật.
Bởi vì ŧıểυ Bạch còn nhỏ, rất nhiều chuyện cô khó mà nói rõ ràng, châm chước tìm từ đại khái nói với cậu một chút.
Cũng may đứa nhỏ này thông minh, cô nói rất không rõ ràng, cậu lại có năng lực nghe rõ ràng.
“Con có hai ông nɠɵạı, ông nɠɵạı đã qua đời là ba nuôi của mẹ, ông nɠɵạı Nam Cung kỳ thật là ba ruột của mẹ, cũng chính là ông nɠɵạı ruột của ŧıểυ Bạch, là như thế này sao?”
“Không sai! Bảo bối thật thông minh!”
“Ưm, mẹ, có phải ông nɠɵạı Nam Cung làm chuyện có lỗi với bà nɠɵạı, bà nɠɵạı mới rời khỏi và ở bên cạnh người khác hay không?”
“Uhm, xem như vậy đi! Vốn dĩ ông nɠɵạı Nam Cung và bà nɠɵạı rất ân ái, nhưng đàn ông chính là như vậy, trời sinh đã là kẻ theo đuổi quyền lực cùng tiền tài, không biết thỏa mãn, có được, còn muốn có nhiều hơn, rất nhiều thứ so với quyền lợi và tiền tài càng quan trọng hơn, chỉ khi bọn họ mất đi, mới có thể hiểu được…”
Nam Cung Lâm và mẹ cô xem như hoàng tử và cô bé lọ lem điển hình trong truyện cổ tích.
Chỉ là, hoàng tử và cô bé lọ lem hạnh phúc ở bên nhau, đó chỉ có trong chuyện xưa cho trẻ con. Mà trong đời sống hiện thực, sau khi hoàng tử và cô bé lọ lem ở bên nhau, sự chênh lệch quá lớn về gia đình, từ nhỏ tiếp thu giáo dục, giá trị quan khác nhau, khiến cho cuộc sống hai người sau khi kết hôn cũng không được mỹ mãn như vậy.
Khi đó Nam Cung Lâm tuổi trẻ khí thịnh, tâm trí chưa trưởng thành, hơn nữa có người châm ngòi bên ngoài, ông và Tống Nhược Hân thường xuyên vì một chút việc nhỏ khắc khẩu.
Mỗi lần Tống Nhược Hân đều yên lặng nhẫn nại, từ đêm không về ngủ, nhịn đến nhìn thấy dấu son môi trên quần áo ông, từ người phụ nữ bên ngoài của ông tìm tới cửa, nhịn đến tận mắt nhìn thấy ông cùng người khác ở bên nhau……
Rốt cuộc, cô đối với đoạn tình cảm này đã hoàn toàn mất đi hy vọng, đề nghị ly hôn, nhưng ông lại không chịu. Bà đề nghị ra ở riêng, ông lại đem bà nhốt trong nhà.
Khi đó Nam Cung Lâm đã bắt đầu ăn năn, lại không biết nên làm thế nào để cứu đoạn tình cảm này, lần lượt tổn thương bà sâu sắc hơn.
Cuối cùng, đối mặt với lợi ích lớn trước mắt, ông lựa chọn liên hôn với thiên kim nhà giàu ai mộ ông, ký tên vào đơn ly hôn.
Nhưng, ông lại không chịu cứ như vậy thả bà, vẫn đem bà cầm tù, cùng bà cam đoan, một ngày nào đó sẽ đem vị trí kia trả cho bà.
Bà từ vợ ông thành vợ trước, cuối cùng biến thành tình nhân ngầm không thể thấy ánh sáng, giữ lấy một hứa hẹn hư ảo ngày đêm chờ đợi.
Dưới áp lực như vậy, tinh thần Tống Nhược Hân dần dần suy sụp, cuối cùng, bà dưới sự trợ giúp của vị hôn thê lúc đó của Nam Cung Lâm trốn đi.
Cũng là sau khi rời khỏi bà mới biết được, mình đã mang thai ba tháng. Cha mẹ mấy năm nay bị bệnh lần lượt qua đời, bà đã không còn người thân nào khác, lo lắng Nam Cung Lâm sẽ tìm mình, cũng không thể tìm bạn bè hỗ trợ. Cùng đường, bà gặp Hạ Mạt Lâm năm đó ái mộ mình.
Sauk hi Tống Nhược Hân biến mất, Nam Cung Lâm cơ hồ phát cuồng, biết được là vị hôn thê hỗ trợ bà bỏ trốn, không tiếc từ bỏ mọi thứ sắp đạt được mà hủy hôn, nhưng, lúc này mặc kệ ông làm cái gì, đều đã không cách nào xoay chuyển được nữa……
Về phần Lâm Na, vốn dĩ vẫn luôn là thư ký đắc lực của ông, sau rất nhiều năm, một lần ông say rượu ngoài ý muốn đã xảy ra quan hệ với bà, một lần kia, bà đã mang thai con ông, hơn nữa mang tâm tư lén sinh ra đứa bé.
Khi đó Nam Cung Lâm đã không giống tuổi trẻ thô bạo lãnh khốc, bất quá, ông tuy rằng không đem Lâm Na đuổi ra khỏi công ty, để bà tiếp tục ở lại bên cạnh, mấy năm nay lại trước sau đều không cho bà và đứa bé một danh phận.