Lãnh Tư Thần múc một muỗng, cẩn thận thổi nguội, đưa đến bên môi cô.
Hạ Úc Huân ghét bỏ quay mặt đi, nói: “Loại thời điểm này tôi sao có thể nuốt trôi thứ gì!”
“Anh biết, không cần em ăn, uống là được rồi, rất đơn giản!” Lãnh Tư Thần dỗ.
“Vậy có cái gì khác nhau!”
“Đừng tùy hứng, em nếu là ngã bệnh, ai tới trấn bãi? Nam Cung Lâm hiện tại chỉ trông cậy vào em a! Mau há mồm, bổ bổ thân thể!”
“Tôi đây tự mình uống.”
“Không được, tay em bị thương.”
“Tôi đây băng bó một chút rồi tự mình uống.”
“Trước bổ sung sức lực rồi băng bó.” Nói xong không hề cho cô cơ hội phản bác, trực tiếp chặn miệng cô lại.
……
Lần đầu tiên, Nam Cung Mặc đối với Lãnh Tư Thần tỏ vẻ chịu thua, bởi vì cậu ở gần như vậy cũng chưa nhận thấy được sự khác thường của Hạ Úc Huân, mà anh không ở hiện trường cũng đã đoán trước được kết quả, hơn nữa còn suy xét chu toàn như vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy bàn tay Hạ Úc Huân bị móng tay đâm vào đầy vết máu, cậu quả thực sắp bị tự trách bao phủ.
Vì ổn định thế cục, vì không cho người khác lo lắng, sợ hãi người thân nhất rời khỏi cô mà phải nỗ lực rất nhiều mới có thể biểu hiện bình tĩnh như thế.
Lãnh Tư Thần dỗ một câu uống một ngụm, bị ghét bỏ đến không chịu được, mặt lại vui vẻ chịu đựng.
Nam Cung Mặc thấy trên người anh lúc này còn mặc đồng phục bệnh nhân xanh trắng đan xen của bệnh viện, nơi anh ở chính là bệnh viện ở thành bắc, cách bệnh viện tư nhân này hơn một giờ, vừa nhìn chính là sau khi nhận được tin tức lập tức vội vàng chạy tới.
Vốn dĩ Nghiêm Tử Hoa còn đang lo lắng mối quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng quan hệ nam nữ cũng không xem là quan hệ ổn định, bất quá xem xong thái độ từ đầu tới đuôi của Lãnh Tư Thần cùng mọi việc anh làm, đặc biệt là khi anh nhìn cô gái trước mắt, anh xem như hoàn toàn yên tâm.
Nhịn không được lại lần nữa cảm khái, thật không nghĩ tới Nam Cung Lâm để lại một nước cờ khiến người ta không thể tin được như vậy.
Bón xong canh gà, lại xử lý miệng vết thương cho cô xong, Lãnh Tư Thần biết cô tâm tình không tốt, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà ngồi cùng cô.
Vẫn là hành lang tĩnh mịch, vẫn là băng ghế dựa lạnh băng, vẫn là tràn ngập mùi nước sát trùng trong không khí, vẫn là chờ đợi khiến người ta áp lực đến cơ hồ nổi điên, nhưng giờ phút này, đơn giản là bên cạnh có thêm một người, tất cả đều không giống nhau.
“Cám ơn.”
“Em không cự tuyệt với anh, đã là cảm tạ lớn nhất của anh rồi.”
“……”
Sau một lát trầm mặc, Hạ Úc Huân đột nhiên nhớ tới hỏi: “Đúng rồi, anh cùng Lương Khiêm đều ở đây, ŧıểυ Bạch đâu?”
“Đưa đến chỗ chị Nguyệt của em rồi.” Lãnh Tư Thần trả lời.
Hạ Úc Huân nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Lãnh Tư Thần cau mày, nói: “Như thế nào? Cảm thấy anh uống lộn thuốc?”
“……” Cô xác thật là nghĩ như vậy, ŧıểυ Bạch với anh như Thượng Phương Bảo Kiếm, anh khẩn trương như cái gì, đem trong nhà đều sắp biến thành ngục giam, lúc này như thế nào chịu dễ dàng đem người đưa đến địa bàn của cô?
Lại qua nửa giờ, cửa phòng giải phẫu rốt cuộc mở ra, một vị bác sĩ đi ra.
Hạ Úc Huân lòng tràn đầy hy vọng nghênh đón, đến khi, lại là một tờ thư thông báo bệnh tình nguy kịch.
“Tình hình hiện tại của người bệnh rất nguy cấp, mời người nhà bệnh nhân chuẩn bị tâm lý thật tốt……”
Thân thể Hạ Úc Huân mềm nhũn, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống, cũng may phía sau có một cánh tay vững chắc đỡ cô, ôm vào lòng.
Tay Hạ Úc Huân run đến cơ hồ giữ không được bút ký tên của mình, ba chữ, lại dùng hết toàn bộ sức lực của cô.
Liên tiếp nhận được ba đơn thông báo bệnh tình nguy kịch, lúc sắp hừng đông, đèn phòng giải phẫu rốt cuộc tắt.
Hạ Úc Huân xoát một chút đứng lên, khẩn trương mà nhìn chằm chằm cánh cửa dần mở ra.