“Tôi đương nhiên lo lắng cho ông rồi!” Hạ Úc Huân giữ chặt tay ông.
“A, vậy ta chết cũng không tiếc.” Trên mặt Nam Cung Lâm tràn đầy ý cười thỏa mãn.
“Đừng nói bậy! Ông nhất định sẽ không có việc gì, nhanh chóng phối hợp trị liệu với bác sĩ!” Hạ Úc Huân theo bản năng mà kéo chặt tay ông, trái tim như bị sợi tơ mảnh trói chạt co rút đau đớn.
Cô thật sự không có biện pháp lại một lần nữa chịu đựng người quan tâm cô bên cạnh cô rời khỏi cô……
“Có vài lời muốn nói…… Chỉ sợ ta không xuống được bàn phẫu thuật, sẽ nói không kịp……” Nam Cung Lâm chịu đựng đau đớn thật lớn kiên trì nói xong, sau đó nhìn về phía Nghiêm Tử Hoa.
Nghiêm Tử Hoa gật gật đầu, đem một phần văn kiện đưa tới tay Hạ Úc Huân, nói: “Hạ ŧıểυ thư, mời cô ký tên vào phần văn kiện này ngay tại đây.”
“Đây là?” Hạ Úc Huân chần chờ tiếp nhận.
“Sau khi ký tên, cô sẽ có được một nửa tài sản riêng trên danh nghĩa Nam Cung tiên sinh và 30% cổ phần quốc tế của Thiên Lâm!”
Vì cái gì có thể có được một nửa tài sản trên danh nghĩa Nam Cung Lâm?
Ông cư nhiên đem toàn bộ cổ phần trong tay giao cho cô!
Nếu chỉ là tình nhân, vậy cũng quá khoa trương rồi!
1%-2% cổ phần đều đủ cô ấy ăn mấy đời không hết rồi?
Cả nhóm thân thích đều đang la hét ầm ĩ nghi ngờ cô có tư cách gì kế thừa tài sản này, cán bộ cấp cao công ty cũng hô to vớ vẩn, sao lại có thể đem công ty giao cho một ŧıểυ nha đầu lai lịch không rõ như vậy?
Sắc mặt Lâm Na càng tái nhợt như tờ giấy, vui đùa cái gì vậy? Cô gái tự nhiên xuất hiện dựa vào cái gì muốn lấy đi một nửa tài sản, còn kế thừa toàn bộ cổ phần của Nam Cung Lâm, vậy ŧıểυ Mặc thì sao? ŧıểυ Mặc xem là cái gì?
Ông đến sắp chết đều không muốn thừa nhận ŧıểυ Mặc sao? Con gái của người phụ nữ kia quan trọng như vậy, còn ŧıểυ Mặc của bà cái gì đều không phải?Nam Cung Mặc bên cạnh chỉ yên lặng mà nhìn một bước này, từ đầu tới đuôi đều không nói một câu, vẻ mặt lạnh nhạt một bộ chuyện không liên quan đến mình.
Đối mặt với sự bàn tán của mọi người, Nam Cung Lâm lôi kéo tay Hạ Úc Huân nói một câu nói, tuy rằng một câu nói đứt quãng, nhưng rất khí phách, không để cho bất luận kẻ nào nghi ngờ ——
“Hôm nay, ta chính thức nói cho các người biết, Hạ Úc Huân, là con gái ruột của ta, là con gái của tâ và Nhược Hân!”
Vừa dứt lời, đồng tử Lâm Na chợt co rút lại, tuy rằng đã sớm biết, nhưng chính miệng nghe ông nói ra đáp án này, tim vẫn như bị đao cắt.
Nam Cung Mặc không cách nào khuyên bà, chỉ đành đỡ bả vai bà, bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong phòng bệnh bị tin tức thình lình xảy ra này làm cho cả kinh ngây dại.
Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới Nam Cung Lâm lúc này cư nhiên sẽ tự nhiên xuất hiện một đứa con gái!
Không chỉ có như thế, còn không phải con riêng!
Người bên ngoài biết Nam Cung Lâm từng có một đoạn hôn nhân rất ít, bất quá ở đây có vài người biết nội tình, nghe vậy đều là vẻ mặt nặng nề.
Nếu nói như vậy, cô gái này thật đúng là người thừa kế danh chính ngôn thuận của ông, đại ŧıểυ thư Nam Cung gia, ai cũng không có quyền nghi ngờ.
Nhưng, một ŧıểυ nha đầu lưu lạc bên ngoài nhiều năm mà thôi, có thể trấn giữ được gia nghiệp khổng lồ như vậy sao? Quyết định này của Nam Cung Lâm không khỏi cũng quá thiếu suy xét.
Dù sao quyền lợi của vô số người liên quan đến công ty lớn như vậy, cũng không phải là chuyện của một mình ông!
“Hạ ŧıểυ thư, mời ký tên.” Nghiêm Tử Hoa thấy tình huống Nam Cung Lâm khẩn cấp, chỉ đành thúc giục.
Lúc Nghiêm Tử Hoa lại lần nữa mở miệng, tim mọi người đều vọt lên cổ họng, gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động và từng chi tiết nhỏ nhặt trong biểu cảm của cô.
Giây tiếp theo, Hạ Úc Huân lắc lắc đầu, đem văn kiện trả lại cho Nghiêm Tử Hoa.
Nghiêm Tử Hoa vẫn luôn không biểu cảm gì cũng xuất hiện một tia kinh ngạc, không hiểu cô đây là có ý tứ gì.