Nam Cung Lâm nằm trên giường, trên người cắm đầy dây truyền dịch trong suốt, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí.
Trong phòng, Lâm Na, chủ quản cao cấp công ty, cùng với những cành rìa cành cuối gọi là thân thích có liên quan đến Nam Cung Lâm đột nhiên xuất hiện đang tranh luận không thôi.
“Thật là buồn cười, Lâm anh ấy đã sớm tự lập nên địa vị xã hội riêng, không có liên quan gì đến các người, hiện tại thấy anh ấy xảy ra chuyện liền chạy tới, tôi thấy quan tâm đến sức khỏe anh ấy là giả, mơ ước tài sản mới là thật!” Lâm Na thịnh khí lăng nhân với tư thái nữ chủ nhân, vừa tống cổ những người gọi là thân thích đó, vừa cùng nhóm chủ quản dặn dò chuyện công ty.
Bất quá, ích lợi trước mặt, mọi người đều điên cuồng, tất nhiên không ai chịu dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy.
“Cô cái con hồ ly tinh này, cô lại không phải người nhà Nam Cung, có tư cách gì ở chỗ này nói chuyện! Tôi thấy buồn cười chính là cô đó! Anh tôi có cưới cô sao? Thừa nhận cô sao? Một kẻ tình nhân mà thôi, cư nhiên dám nói chuyện với tôi như vậy!” Một người phụ nữ trung niên mập mạp, ăn mặc trang điểm lộng lẫy không cam lòng yếu thế mà trào phúng nói.
“Đúng, chính cô hận Lâm không thể chết sớm, còn vu oan chúng ta cũng nghĩ như vậy, thật đủ ác độc!”
“Hồ ly tinh, đây là chuyện nhà chúng tôi, không tới phiên cô nói chuyện!”
“Bà, các người……” Lâm Na tức giận đến toàn thân run rẩy, gắt gao cắn môi đỏ, một câu cũng nói không nên lời, bà chưa từng chịu ủy khuất như vậy.
Nhưng, những lời này, lại từng chữ từng chữ đâm vào cột sống bà, bà một chữ cũng vô pháp phản bác.
Nam Cung Lâm không cho bà danh phận, bà biết, chỉ bằng điểm này đã đủ để đưa bà vào chỗ chết.
Lúc này, Nam Cung Mặc vội vàng đuổi tới.
Lâm Na nhìn thấy cậu trước mắt sáng ngời, lập tức nhào qua, nức nở trong lòng cậu, nói: “ŧıểυ Mặc, con cuối cùng cũng tới!”
Cũng may, cũng may bà còn có con trai, còn có chỗ dựa, là đò vật của bà, ai đều đoạt không được.
Vừa thấy trước mắt trận địa này liền biết phát sinh chuyện gì, Nam Cung Mặc vừa trấn an Lâm Na, vừa dò hỏi Đao Sẹo tình hình trước mắt của Nam Cung Lâm.
“Lúc tiên sinh đi Indonesia bàn hợp đồng không cẩn thận bị đối thủ ám sát, trúng đạn ngay sát tim, cần lập tức phẫu thuật.”
Nam Cung Mặc nghe được sắc mặt càng thêm âm trầm, nói: “Tôi đã sớm biết sẽ có ngày như vậy, đều là ông ta tự tìm!”
“ŧıểυ Mặc, đừng nói bậy!” Lâm Na lập tức khẩn trương mà ngăn cậu lại, nhưng đã muộn.
Trong đám người lập tức có người giọng the thé nói: “Thấy chưa! Nhìn xem mẹ con bọn họ, bọn họ liền hận anh trai tôi không thể chết bọn họ mới vui vẻ!”
Nam Cung Mặc xuất hiện hiển nhiên đối những người mơ ước tới tài sản mà nói là uy hiếp lớn, ai cũng đều biết Nam Cung Lâm chỉ có đứa con trai như vậy.
“Tôi thấy người này có phải cốt nhục của Lâm hay không cũng chưa biết được, bằng không vì cái gì nhiều năm như vậy Lâm đều không công khai thừa nhận thân phận của nó chứ?”
Một người ác độc trào phúng lạnh lùng nói, giống như độc miệng muốn đưa mẹ con bọn họ vào chỗ chết.
Vừa nghe lời này, Lâm Na lập tức kích động, muốn lớn tiếng phản bác, nhưng, vừa muốn nói chuyện đã bị Nam Cung Mặc ngăn lại: “Mẹ, cùng những người này đấu có ý nghĩa gì? Bọn họ không thừa nhận mẹ cũng không sao, chúng ta cũng không thèm ở lại nơi này, con mang mẹ đi!”
“Không thể nào! Mẹ mới là người luôn bên cạnh Lâm, là người cùng ông ấy phấn đấu, mẹ vì cái gì phải đi? Dựa vào cái gì? Bọn họ không thừa nhận mẹ không sao, nhưng con là con ông ấy, con là cốt nhục của ông ấy a! Con sao có thể không đứng về phía mẹ chứ.” Lâm Na đã mất đi lý trí, bắt đầu cuồng loạn.