“Chú không sao.” Lãnh Tư Thần thấy con trai nhìn qua nói.
“Quyết định vậy đi! Mẹ về tắm rửa thay quần áo sửa sang lại một chút, ngày mai mang Niếp Niếp lại đây!” Hạ Úc Huân gõ nhịp quyết định.
Muốn nhân cơ hội đem ŧıểυ Bạch đón về phỏng chừng là không có khả năng, có thể thường xuyên nhìn thấy cậu như vậy tựa hồ cũng coi như là kết quả không tồi, ngày mai còn có thể mượn từ sợ quấy rầy anh, đem con trai mang ra ngoài hít thở thông khí!
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hạ Úc Huân phát hiện phía sau có chiếc xe vẫn luôn đi theo cô.
Từ lúc cô từ bệnh viện ra trạm xe buýt, đến lúc cô lên xe buýt, vẫn luôn theo sau, cũng không biết rốt cuộc là ai.
Chờ lúc cô xuống xe buýt đi bộ về nhà, chiếc xe kia vẫn đi theo cô.
Đường vùng nɠɵạı thành cũng không rộng, chiếc Ferrari phía sau lấy tốc độ ốc sên bò đi theo cô thật sự là quá dễ thấy.
Dù sao cũng không thể đem phiền toái này về nhà!
Hạ Úc Huân nghĩ liền đột ngột dừng bước, quả nhiên, chiếc xe vẫn luôn theo đuôi cũng dừng lại.
Cô trực tiếp đi đến trước mặt chiếc xe kia, gõ vài cái lên cửa sổ xe.
Một lát sau, cửa sổ xe chậm rãi trượt xuống, chỉ thấy ngồi trong xe là một người đàn ông đeo kính râm, nhìn không rõ diện mạo.
“Anh và tôi cùng một đường!” Hạ Úc Huân không kiên nhẫn mà khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm người nọ.
Vốn tưởng rằng người kia sẽ chết cũng không nhận, lại thấy hắn mở cửa xe, thân hình cao dài từ bên trong xe đi xuống.
Hạ Úc Huân theo bản năng mà lui về phía sau một bước, bày ra tư thái phòng bị, chờ xem người này rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Cô xem…… ŧıểυ trư màu hồng phấn bay trên trời!” Người đàn ông đột nhiên mở miệng nói ra một câu không liên quan.
“Cái…… Cái gì?”
Khoảnh khắc Hạ Úc Huân thất thần, người kia đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ôm chặt cô, thanh âm khàn khàn mà kích động vang ở bên tai ——“Bắt được rồi!”
Ha, hoá ra là kẻ cướp sắc……
Hạ Úc Huân vừa muốn một cái quăng ngã qua vai, đột nhiên nghe được người nọ ở bên tai nói nhỏ: “Chị, em rất nhớ chị……”
“Cậu……” Xuuwng hô và ngữ khí quen thuộc kia làm Hạ Úc Huân bỗng nhiên cứng đờ.
Đang kích động, chợt nghe ngữ khí người kia đột nhiên biến đổi, một giây đồng hồ từ cừu con biến thành sói con: “Cô gái đáng chết, làm hại em phí công lo lắng nhiều năm như vậy! Chậm trễ thanh xuân của em nhiều năm như vậy! Chị nói một chút xem chị phải chịu trách nhiệm thế nào đây!”
“Ách……”
-
Về đến nhà, phòng khách, một con sói nào đó vẫn đang dùng ánh mắt khiển trách lên án mà nhìn cô chằm chằm, thực sự làm cô có chút ăn không tiêu.
Nói thật, cô thật không nghĩ tới cư nhiên sẽ là Nam Cung Mặc.
Hạ Úc Huân rót trà cho cậu, ho nhẹ một tiếng nói: “Trước kia có nghe Nam Cung tiên sinh nói em du học, hiện tại là nghỉ hè cho nên trở về sao?”
Nam Cung Mặc nghe vậy sắc mặt tức khắc lạnh hơn, một bộ “Chị một chút đều không quan tâm em” lạnh lùng nói: “Tốt nghiệp rồi.”
“Ách, à…… Vậy chúc mừng em! Ha ha, vậy, em sao biết chị là…… Là học trưởng nói cho em biết sao?” Hạ Úc Huân hỏi.
“Không phải chú nói với em, cái tên ngu xuẩn kia! Vẫn là em nhắc nhở, chú ấy mới biết được là chị đó? Em vừa nghe cái tên Hạ Như Hoa liền biết chắc là chị rồi, mất công chú năm đó làm nam chính mà một chút cũng chưa phát hiện! Ngu ngốc chết được!” Nam Cung Mặc không chút lưu tình mà phỉ nhổ.
“Ha ha, chị nói học trưởng sao đột nhiên trở nên thông minh thế, thì ra sau lưng có em chỉ điểm a! Mặc nhà chúng ta quả là thông minh!” Hạ Úc Huân dùng sức khen nói.
Nam Cung Mặc hừ một tiếng, bất quá quả nhiên sắc mặt khá hơn nhiều.
Không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt lại trầm xuống, nói: “Em nghe học trưởng nói Lãnh Tư Thần tên khốn kia cướp đứa bé rồi muốn ép chị đi vào khuôn khổ?”