ŧıểυ Bạch đóng máy tính đi ra ngoài, quả nhiên dưới lầu nhìn thấy Lãnh Tư Thần đã trở lại, hơn nữa không phải về một mình.
Mắt thấy anh uống say khướt, được cô gái ngày hôm qua đỡ vào phòng, sắc mặt ŧıểυ Bạch vô cùng âm trầm, thiếu chút nữa không nhịn xuống được, nghĩ đến lời mẹ dặn mới cố gắng nhịn.
Nhưng, cậu thật sự phải trơ mắt nhìn Tương Nhu cùng người khác ở bên nhau sao?
Thôi, dù sao mặc kệ ở bên ai cũng không liên quan đến cậu, cậu không cần quản!
Mất công cậu còn tưởng rằng chú ấy và mẹ có hiểu lầm, mất công cậu còn tưởng rằng người kia rất tốt, còn ở trước mặt mẹ nói tốt cho chú, còn nghĩ nên tác hợp bọn họ ở bên nhau hay không, cậu thật sự nhìn lầm người rồi!
Trong lòng ŧıểυ Bạch thiên nhân giao chiến, càng nghĩ càng giận, cảm giác mình đã bị lừa gạt, ngay cả hốc mắt đều bắt đầu có chút phiếm hồng, cuối cùng phịch một tiếng đóng cửa phòng, nhốt mình vào phòng.
Phòng ngủ chính.
Lãnh Tư Thần say như chết mà nằm ở trên giường, vẫn luôn thần trí không rõ không ngừng nỉ non.
“ŧıểυ Huân……”
“ŧıểυ Huân đừng đi…… Đừng rời khỏi anh……”
“ŧıểυ Huân…… Anh rất nhớ em……”
Lâm Tuyết mặt đầy ngạc nhiên mà nhìn người đàn ông nằm trên giường nói mớ, không nghĩ tới Lãnh Tư Thần luôn lạnh nhạt cứng rắn không gì làm không được cư nhiên sẽ có một mặt yếu ớt bất lực như vậy……
ŧıểυ Huân, chính là cô gái mà Lãnh Tư Thần âu yếm trong truyền thuyết sao?
Cô gái kia là điều cấm kỵ của Lãnh Tư Thần, tin tức có liên quan đến cô ấy, tất cả người biết rõ sự tình đều giữ kín như bưng, ngay cả tên cũng chưa ai biết.
“ŧıểυ Huân……” Lãnh Tư Thần đột nhiên mở to mắt, ngơ ngẩn mà nhìn cô, giống như nhìn thấy bảo vật trân quý nhất, thật giống như cô chính là toàn bộ thế giới của anh.
Lâm Tuyết bị ánh mắt như vậy nhìn đến cả trái tim hung hăng va chạm một chút, vẻ mặt hoảng hốt mà cúi người qua, ôn nhu nói: “Đúng…… Em là ŧıểυ Huân……”
Tuy rằng rất mạo hiểm, nhưng cơ hội như vậy, bỏ qua có thể sẽ không có nữa!
Cô thật sự yêu người đàn ông trước mắt này, cô dùng hết toàn lực bảo vệ cho lần đầu tiên, chỉ muốn giao cho anh……
Trên mạng có người nói cô đã không còn sạch sẽ không xứng với anh, cô muốn chứng minh mình, từ thân đến tâm, đều chỉ thuộc về một mình anh……
“ŧıểυ Huân…… ŧıểυ Huân em đã trở lại……”
“Đúng, em đã trở về, không bao giờ đi nữa……”
Lâm Tuyết vừa dùng thanh âm ôn nhu trấn an, vừa đem thân thể mềm mại bao phủ lên……
Lúc này, đột nhiên, phịch một tiếng vang lớn, cửa phòng không chút dấu hiệu mà bị người từ bên ngoài hung hăng phá ra.
“Lãnh Tư Thần, anh cái tên vương bát đản! Cư nhiên sau lưng tôi ở bên ngoài chơi gái!” Thanh âm trung khí mười phần vang vọng cả căn phòng.
Ánh mắt vẩn đục của Lãnh Tư Thần lúc cửa bị phá ra có chút lập loè, đang nhìn người đến sau đó trong nháy mắt tắt ngấm, chỉ còn một mảnh đen tối.
“Tiện nhân! Cô biết tôi là ai sao? Ngay cả đàn ông của tôi cũng dám thông đồng! Tin tôi làm cho cô ở cũng không xong ở thành phố A này hay không!” Cô gái tức giận mắng.
“Cung ŧıểυ thư…… Chuyện không phải như cô nghĩ……” Lâm Tuyết hoảng loạn mà giải thích.
“Lão nương đều tận mắt nhìn thấy rồi còn nói không phải như vậy! Không phải như vậy thì là thế nào? Cô có phải muốn nói cô chỉ là thấy anh ấy uống say đưa anh ấy về nhà, vừa rồi cũng không phải muốn ở trên anh ấy, mà là không cẩn thận ngã lên người anh ấy, cô cho rằng lão nương là đồ ngốc sao?” Cung Hiền Anh hai tay chống nạnh, hùng hổ mà đứng ở cửa, ngoài cửa là bảy tám tên bảo tiêu áo đen.
Lâm Tuyết bị những lời trách móc này nói đến sắc mặt trắng bệch, nắm chặt hai nắm đấm nói: “Cung ŧıểυ thư, xin cô nói chuyện đừng khó nghe như vậy, hơn nữa, cô hình như cũng không có tư cách gì ở đây chỉ trích tôi!”