Trước khi tầm mắt Lãnh Tư Thần dẫn theo ánh mắt mọi người dừng lại trên người mình, Hạ Úc Huân nhanh chóng đem kính râm kẹp trên áo Âu Minh Hiên lấy xuống đeo vào mặt mình.
“Không đi cũng được, cái này cho em mượn dùng một chút!”
“Em làm gì vậy? Em một chính quy nương nương còn sợ đồ giả là cô ấy sao?” Âu Minh Hiên nói liền muốn đem mắt kính tháo ra.
Hạ Úc Huân quát qua, đẩy đẩy kính trên mũi, nói: “Anh câm miệng không được sao? Em chỉ muốn làm một mỹ nam tử yên tĩnh! OK?”
Cô cũng không muốn một ngày kia mình xuất hiện trên mạng và những tờ tạp chí báo chí đó, bị đám paparazzi vây truy chặn đường.
Cô còn hi vọng sau khi đón ŧıểυ Bạch trở về tiếp tục an tĩnh mà sống a!
“Nha! Đây không phải Âu tổng sao? Lại đây chơi bóng sao! Ngài đều đã lâu không lại đây!”
Đối diện một lão tổng bụng bia như bầu sáu tháng đi tới, thanh âm to lớn vang dội mà chào hỏi, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người bên kia đều nhìn về phía cô cùng Âu Minh Hiên.
Một vài đối tác kinh doanh và người quen cũ của Âu Minh Hiên phát hiện Âu Minh Hiên ở chỗ này, cũng đều đi theo tới ân cần mà chào hỏi, hơn nữa tầm mắt ái muội mà đánh giá cô gái bên cạnh Âu Minh Hiên.
“Âu thiếu quả nhiên tiêu sái a, mỗi lần xuất hiện bên người đều mang theo mỹ nữ! Mỗi người đều xinh đẹp hơn người trước! Dáng người cũng đẹp hơn!”
Lão tổng bụng bia sáu tháng vẻ mặt hâm mộ, ánh mắt tùy ý mà đánh giá Hạ Úc Huân, cho dù bị kính râm che mặt, mơ hồ lộ ra cằm nhòn nhọn cùng da mặt vô cùng mịn màng cũng có thể nhìn ra là một mỹ nhân hiếm có……
“Ha ha, đúng vậy đúng vậy! Âu tổng diễm phúc không cạn!” Người bên cạnh sôi nổi phụ họa nói.
Thấy Hạ Úc Huân không vui, Âu Minh Hiên vội vàng xua tay, nói: “Đừng nói bừa a, đây là em gái tôi!”
Nhưng mà Âu Minh Hiên giải thích cũng không có gì hữu dụng, ánh mắt một đám đàn ông đều là một bộ ái muội “Tôi hiểu”.
Âu Minh Hiên đau đầu mà day day ấn đường, không cần nhìn cũng biết giờ phút này dưới cặp kính râm Hạ Úc Huân khẳng định tràn đầy đều là ánh mắt khinh bỉ “Anh cái đồ hoa tâm đại củ cải”.Hạ Úc Huân quay đầu liền đi, Âu Minh Hiên hướng mọi người bất đắc dĩ mà cười một tiếng, vội vã mà đuổi theo, vừa đuổi theo vừa khẩn trương không thôi mà ồn ào ——
“Ai! Bảo bối em nghe anh giải thích đã! Chuyện không phải như em nghĩ đâu!”
Nha đầu này chính là khuê mật của Mộng Oanh, anh nếu để cho cô ấn tượng phong lưu không kềm chế được có thể tiêu rồi, tuy rằng chính mình trong cảm nhận của cô e là đã không có ấn tượng gì tốt……
Nhưng mất bò mới lo làm chuồng thì cũng không muộn a!
Phía sau mọi người thấy thế nhịn không được trêu đùa.
“A! Còn dám tức giận! Phụ nữ bên cạnh Âu thiếu ai mà không ngoan như ŧıểυ Bạch thỏ, ai dám cho cậu ấy sắc mặt xem!”
“Xem ra người này không bình thường a!”
Cùng lúc đó, mấy cô gái các vị lão tổng mang theo cũng ở một bên khe khẽ nói nhỏ.
“Gần đây gió gì thổi trúng a? Hai người đàn ông độc thân kim cương cao nhất thành phố A tất cả đều có chủ! Quá khiến người ta thương tâm rồi!”
“Ngươi thương tâm cái gì a? Không chủ cũng không tới phiên ngươi!”
“Vậy ai biết được? Nghe nói Lâm Tuyết này bất quá là có khuôn mặt tương tự với người phụ nữ mà Lãnh tổng âu yếm thôi, tôi nếu là đi phẫu thuật thẩm mỹ một cái, nói không chừng liền đổi chỗ!”
“Bớt nằm mơ đi! Cái cô gái Lâm Tuyết hệt như ŧıểυ Bạch Thỏ, cô cho rằng cô ta thật sự chính là ŧıểυ Bạch Thỏ sao? Chỉ dựa vào khuôn mặt sao có thể ở bên cạnh người đàn ông như Lãnh Tư Thần!”
“Tôi ngược lại đối với cô gái bên cạnh Âu thiếu kia khá tò mò, vẫn luôn đeo kính râm, chẳng lẽ không thể gặp người sao?”
“Âu thiếu lần này hẳn không phải là đùa thật chứ? Ngàn vạn lần không cần a!”