“Không thể!” ŧıểυ Bạch tức khắc hoàn toàn thanh tỉnh, không chút do dự cự tuyệt, một bộ thề sống chết bảo vệ.
Cậu không thích ánh mắt Tương Nhu nhìn mẹ, có loại cảm giác bảo vật của mình bị người khác ham muốn.
Sâu trong nội tâm cậu xác thật cũng khát vọng được như người khác, có ba ba, có gia đình hoàn chỉnh, nhưng, cậu lại không thích có người tới cướp mẹ của cậu, không thích có người cướp đi lực chú ý của mẹ, cướp đi tình yêu thương của mẹ!
Tuy rằng đêm nay cơ hội như vậy rất khó có được, nhưng tự biết ở trước mặt con trai không được, Lãnh Tư Thần chỉ có thể tiếc nuối mà chuyển động xe lăn đi ra ngoài.
Hả, không dự đoán được kết quả sẽ như vậy, anh giống như biến khéo thành vụng.
Lãnh Tư Thần đau đầu mà đè đè thái dương, xem ra, con trai không chỉ không thành bạn bè, còn có thể trở thành địch thủ lớn nhất của anh.
Sáng ngày hôm sau.
Tối hôm qua Hạ Úc Huân ngủ rất ngon, chống đỡ lưng mỏi bò dậy, xoa xoa đầu tóc hỗn độn, quay đầu liền thấy ŧıểυ Bạch bảo bối không biết vì cái gì đã tỉnh, đang chống cằm chuyên chú mà nhìn mình.
“Mẹ, con là bảo bối của mẹ sao?” ŧıểυ Bạch vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Phốc……” Hạ Úc Huân bật cười, xoa xoa tóc cậu, nói:“Con đương nhiên là bảo bối của mẹ a!”
“Vậy mẹ yêu con sao?” ŧıểυ Bạch lại hỏi, vẫn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, con ngươi thậm chí có một tia khẩn trương.
“Mẹ đương nhiên yêu con rồi!” Hạ Úc Huân nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ múp míp của cậu, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy bảo bối, có phải gặp ác mộng hay không?”
Cậu nhóc lắc đầu, bám riết không tha mà tiếp tục hỏi: “Con là người mẹ yêu nhất sao?”
Hạ Úc Huân chỉ cho rằng cậu là đứa bé không có cảm giác an toàn, cười khẽ ôm cậu trấn an nói: “Bảo bối đương nhiên là người mẹ yêu nhất! Người yêu nhất!”
ŧıểυ Bạch cuối cùng cũng vừa lòng, ôm mẹ hôn một cái, nói:“Mẹ cũng là người con yêu nhất!”
Nói xong còn đắc ý nhìn thoáng qua người nào đó ở cửa.
Đối mặt với sự khiêu khích cùng tuyên thệ chủ quyền của con trai bảo bối, Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà ho nhẹ một tiếng: “Dậy rồi? Ăn cơm.”
“Chú đi ra ngoài trước, mẹ phải thay quần áo!” ŧıểυ Bạch lời lẽ chính đáng.
Lãnh Tư Thần sờ sờ cái mũi, đành phải rời đi trước, đóng cửa.
“Mẹ yên tâm, ŧıểυ Bạch sẽ bảo vệ mẹ!” Cậu nhóc vẻ mặt nghiêm túc nói.
Hạ Úc Huân không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, bất quá trong lòng vẫn ấm áp, vui vẻ mà dùng trán chạm trán con trai, đáp: “Uhm, có bảo bối ở đây, mẹ rất có cảm giác an toàn!”
“Mẹ, mẹ thay quần áo đi, con đi xuống dưới chờ mẹ nha!”
“Được, ngoan!”
-
Vài phút sau, Hạ Úc Huân đi xuống lầu.
Lãnh Tư Thần thấy cô vẫn bộ y phục dạ hành tối hôm qua, sắc mặt hơi trầm xuống, anh đã cho bảo mẫu chuẩn bị quần áo cho cô, nhưng cô lại không mặc.
Đây là có ý, cô không chuẩn bị ở chỗ này lâu dài.
“Mẹ, mau tới ăn sáng!” ŧıểυ Bạch săn sóc mà thay Hạ Úc Huân kéo ghế dựa, dọn xong chén đũa, múc thêm một chén cháo, Lãnh Tư Thần hoàn toàn không có đường sống chen tay vào.
Một bữa sáng, giữa hai cha con có thể nói là sóng ngầm mãnh liệt, Hạ Úc Huân trái lại ăn không hề có cảm giác.
An tĩnh trên bàn cơm, di động Hạ Úc Huân đột nhiên vang lên.
“Tôi nghe điện điện thoại.” Hạ Úc Huân cầm di động đi ra xa chút.
“Alo, học trưởng……”
“Hạ Úc Huân! Nha đầu chết tiệt kia em cư nhiên trắng đêm không về!” Di động đột nhiên truyền đến tiếng rống to đầy kích động của đàn ông.
Hạ Úc Huân cau mày đem điện thoại đưa ra xa chút, đáp: “Anh sao lại biết……”