“Úc huân? Em sao lại quay về rồi?” Tần Mộng Oanh thấy Hạ Úc Huân quay lại, kỳ quái hỏi.
“Đã trở lại đã trở lại…… Lãnh Tư Thần cái tên tâm thần kia, không biết sao đột nhiên thiện tâm quá độ mà cho em nghỉ bảy ngày, nói là để em về chăm sóc ŧıểυ Bạch……” Hạ Úc Huân rót một ly trà lạnh lộc cộc lộc cộc uống lên, lẩm bẩm nói:“Đại khái bởi vì chuyện ŧıểυ Bạch lần này cảm thấy áy náy?”
Hạ Úc Huân đầu óc còn đang suy nghĩ một màn vừa rồi nhìn thấy Âu Minh Hiên, do dự nửa ngày, vẫn là quyết định không nói cho chị Mộng Oanh, đỡ cho cô nghe xong lại sốt ruột.
“Lần này…… Cảm giác thái độ của ŧıểυ Bạch đối với Lãnh Tư Thần rất thay đổi a?” Tần Mộng Oanh nói.
“Chị cũng đã nhìn ra sao?” Hạ Úc Huân lo lắng sốt ruột, nói: “Cũng không biết Lãnh Tư Thần rót cho ŧıểυ Bạch mê hồn thang gì, con trai em lại thông minh như vậy…… Được rồi, thông minh cũng là từ trên người anh ta di truyền tới…… Ma cao một thước đa͙σ cao một trượng……”
Tần Mộng Oanh than nhẹ một tiếng: “Đại khái đây là huyết mạch thân tình! Lúc trước Niếp Niếp và người kia cũng vậy.”
“Về sau em vẫn nên cố gắng ít cho ŧıểυ Bạch tiếp xúc với anh ta! Bất quá về sau hẳn là cũng không có cơ hội gì……” Hạ Úc Huân bất an mà lẩm bẩm.
Lúc này, một trận tiếng chuông di động vang lên.
Hạ Úc Huân nhìn số, là Nam Cung Lâm gọi tới.
“Alo?”
“ŧıểυ Huân, gần đây thế nào? Lãnh Tư Thần nó có làm khó dễ con không? Nó có phát hiện gì không?” Nam Cung Lâm đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa có……”
“Nếu có vấn đề gì, nhất định phải nói cho ta biết, mọi thứ cứ để ta sắp xếp.”
Hạ Úc Huân không biết nên nói gì cho tốt, chỉ có nói một tiếng “Cám ơn”.
Vì Hạ Mạt Lâm, cô không thể nào nhận Nam Cung Lâm, nhưng vì ŧıểυ Bạch, cô lại không thể không tiếp thu sự trợ giúp của ông.
Mấy năm nay, nếu không có ông, cô và ŧıểυ Bạch căn bản sẽ không có cuộc sống yên bình như thế.
Cũng vì có ông ở đây, dưới tình huống như thế cô mới có thể có sức lực có đường lui.
-
Sau khi trở về, Hạ Úc Huân vẫn đi dạy như ngày thường, chăm sóc vườn hoa, tổ chức hoạt động…… Cuộc sống lại khôi phục sự yên bình.
Nhưng, chung quy vẫn bị chút ảnh hưởng, sẽ ngẫu nhiên mất ngủ, sẽ thường xuyên lơ đãng mà hoảng thần, sẽ luôn không tự chủ mà nhớ tới người nào đó còn ở bệnh viện…
Trừ lần đó ra, biến háo lớn nhất cư nhiên là Cung Hiền Anh……
Trước đó nói cái gì đi dạo phố ăn cơm uống trà chiều, cô còn tưởng rằng chỉ là khách khí nói chơi, nào ngờ mấy ngày nay cô ấy thật sự thường xuyên tìm tới nhà, hơn nữa mỗi lần đều nhiệt tình không từ chối được.
Đây chẳng lẽ là phương pháp khác thăm dò tình địch?
Hạ Úc Huân hoàn toàn đoán không ra ý đồ của người này, chỉ có thể cẩn thận mà ứng phó.
Bất quá cũng may tình huống chỉ giằng co ba ngày như vậy, đến ngày thứ tư liền không thấy bóng dáng cô.
Cũng không biết có phải Lãnh Tư Thần nói gì đó hay không……
Cùng lúc đó.
Bệnh viện.
Mọi chuyện Lương Khiêm lo lắng đều biến thành sự thật, hơn nữa so với anh dự đoán còn tệ hơn.
Nói ngắn lại một câu —— cuộc sống này không cách nào vượt qua!
Sau trăm tiếng đồng hồ Lãnh Tư Thần liên tục cáu kỉnh, Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi đã mất đi nửa cái mạng!
Tóm lại tập hợp mọi thứ vô lý biến thái cùng với phiền toái trên một thứ.
Lúc này, thật vất vả ăn chút cháo, có chút sức lực, lại chạy lên cỏ luyện tập đi bộ, bị thương gân cốt muốn động cũng phải gần một trăm ngày, anh lúc này mới mấy ngày, liền trông cậy vào có thể khỏe đến mức không cần gậy mà đi được sao?
Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi hai người trơ mắt nhìn cái tên cố chấp kia ngã mình đầy thương tích mà không cho phép bất cứ ai đỡ……
Cuối cùng, Lương Khiêm đã sụp đổ đành phải khóc nức nở khẩn cấp gọi cho Hạ ŧıểυ Hoa ——
“Alo! Hạ ŧıểυ thư sao? Cứu mạng a! Tai nạn chết người rồi!”