Kiều Luyến buổi tối hôm nay, về lại căn phòng nhỏ mình đã thuê trước đó.
Mới bốn ngày không ở, phòng không có trẻ, nhưng cũng làm cô cảm thấy chính mình lúc trước không có trả phòng, là sáng suốt cỡ nào.
Cô đi tắm, sau đó lên giường nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, bị điện thoại đánh thức.
Cô nghe máy, đối diện truyền đến một giọng nói: “Kiều ŧıểυ thư, tôi đã sắp xếp, hai tuần sau sẽ tiến hành phẫu thuật cho em trai cô, trong khoảng thời gian này, cậu ấy sẽ ở trong bệnh viện điều chỉnh thân thể, tình huống của cậu ấy khá tốt, cô không cần lo lắng.”
Kiều Luyến nghe nói như thế, sâu ngủ hông cánh mà bay, lập tức hưng phấn mở miệng: “Thật sao? Cám ơn bác sĩ Lý! Nhất định phải dùng thuốc tốt nhất, khiến em trai tôi tốt lên.”
Cúp điện thoại, Kiều Luyến tràn ngập động lực.
gần như trong tám năm nay, đây là tin tức tốt nhất mà cô nghe được!
Nhanh chóng rời giường, vọt vào trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp, nhìn chính mình trong gương, còn có chút hoảng hốt.
Trong bốn ngày này, đối với cô mà nói, giống như một giấc mộng.
Mà hiện tại, phải tỉnh mộng.
Cô vỗ vỗ khuôn mặt mình.
Kỳ thật, không có gì thay đổi!
Cô và Thẩm Lương Xuyên, vĩnh viễn sẽ là hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau, về sau nhớ kỹ bổn phận của mình, không cần ảo tưởng thì tốt!
Tới tòa soạn, cô viết một bức thư xin tạm rời cương vị công tác, gửi cho chủ biên và tổng biên.
Sau đó làm bộ làm tịch thu thập đồ vật.
Đồng nghiệp bên cạnh thở dài: “Kiều Luyến, Cô ấy…… Cô đi tìm chủ biên tập xin đi, đừng đi mà……”
Kiều Luyến còn chưa nói lời nào, Tô Mỹ Mỹ đã mở miệng châm chọc nói: “ Tòa soạn có quy định của tòa soạn, nếu người nào cũng mở miệng cầu xin được, thì tất cả mọi người đều ngồi ở đây ăn không rồi! Còn liều mạng đào tin làm gì!”
Kiều Luyến quay đầu nhìn về phía cô ta, “Ồ, kì lạ nha, cô cũng biết ăn không là không đúng sao?”
Tô Mỹ Mỹ bị nghẹn, “ Cô ……!!”
Kiều Luyến lập tức cười tủm tỉm thu hồi tầm mắt của mình, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Tô Mỹ Mỹ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Kiều Luyến, khuyên cô một câu, đừng luôn nhanh mồm dẻo miệng như vậy, nếu không về sau tìm công việc mới, cô cũng vĩnh viễn chỉ có thể là một phóng viên nhỏ!”
Kiều Luyến nhìn thời gian, mười phút, ừm, nên tới.
Cái ý niệm vừa ra, liền nhìn thấy Tổng Biên vội vã đuổi tới.
Sau khi nhìn thấy cô, lập tức vô cùng đau đớn mở miệng: “Ai ui, Kiều Luyến, cô thu dọn làm gì? Là trong công việc gặp phải cái gì không hài lòng sao? Sao lại đột nhiên muốn tạm rời cương vị công tác?”
Tổng biên chạy tới, đương nhiên chủ biên không thể ở trong văn phòng, vội vàng đi ra.
Kiều Luyến thấy được chủ biên, lúc này mới thở dài, lấy ngữ khí vô cùng áy náy mở miệng nói: “Tổng Biên à, tôi cô phụ sự kỳ vọng của chủ biên đối với tôi, thật sự là không mặt mũi nào tiếp tục ngốc ở tòa soạn, chủ biên nói tôi ba ngày phải điều tra ra được Thẩm phu nhân là ai, nhưng ông xem, đã ba ngày……”
Tổng Biên lập tức quở mắng: “Hồ nháo! Tai tiếng Thẩm Ảnh Đế dễ tra như vậy sao? Cho ba ngày…… Hay ba mươi ngày mới tra ra được cũng không tồi rồi!”
Sắc mặt Chủ biên đỏ lên, “Tổng Biên, tôi……”
"Được rồi, bên HN có giao lưu giữa phóng viên, bây giờ bà dọn dẹp một chút, đi qua họp đi.”
Chủ biên nghe nói như thế, tức xanh cả mặt, quay đầu, nhìn thấy Kiều Luyến bỗng nhiên gợi lên nụ cười đắc ý với bà.