“Con đường này mênh mang lại dài, hoa hồng đương nhiên xứng lá xanh, cả đời này ai tới bồi, mù mịt mênh mang lại trở về… A a a…… A Thần…… A Thần…… Anh vì cái gì không thích tôi……” Hạ Úc Huân hát đến cuối cùng bắt đầu mơ mơ màng màng mà không ngừng nói mớ tên người kia.
Vừa nghe đến cái tên này sắc mặt Âu Minh Hiên liền đột nhiên biến đổi, lửa giận vừa mới áp chế xuống lại bị châm lên, cả người cùng phun trào như núi lửa hai ba bước chạy đến bên mép giường……
“Hạ Úc Huân, cô……”
Ai ngờ, anh cái gì cũng đều chưa có làm, người nào đó dưới thân liền bắt đầu ủy khuất nức nở vạn phần như cô dâu nhỏ bị ức hiếp.
“Ô ô…… Anh khi dễ tôi! Lãnh Tư Thần khi dễ tôi, Bạch Thiên Ngưng khi dễ tôi, lão đầu tử khi dễ tôi, học trưởng anh cũng khi dễ tôi…… Tất cả các người đều khi dễ tôi…… Tôi một tay không tấc sắt, mảnh mai như hoa, lẻ loi hiu quạnh, ngổn ngang trong gió…… Cô gái yếu đuối……”
Âu Minh Hiên đỡ cái trán, dở khóc dở cười nhìn cô, nói linh tinh liền không nói, chỉ là…… Cô gái yếu đuối?
Bảo bối cô có phải hay không lại khiêm tốn như vậy?
Cô khỏe mạnh đến mức tay không đánh lão hổ, lại còn cô gái yếu đuối như cành liễu rũ sao?
“Được, không khóc!”
Âu Minh Hiên bị cô nháo đến mức lửa gì cũng chưa bùng phát, chỉ đành bất đắc dĩ mà thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, sau đó sửa sang lại quần áo bị cô kéo loạn, rồi đắp chăn lên cho cô.
“Ngủ đi!” Anh vỗ nhẹ phía sau lưng cô.
Vừa mới chuẩn bị rời đi, Hạ Úc Huân đáng thương ttọi nghiệp giữ chặt tay anh, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, nói: “Cùng một chỗ đi!”
Âu Minh Hiên sống lưng cứng đờ, nhéo nhéo mũi, sắc mặt dị thường khó coi: “Hạ Úc Huân, tôi là ai?”
“Anh đẹp trai……” Mắt Hạ Úc Huân tỏa ra tia sáng của loài sói.
“Mỹ nhân cái đầu cô! Nha đầu chết tiệt kia, tôi thật muốn bóp chết cô!”
Bất quá, “Anh đẹp trai” dù sao cô đem chính mình coi như Lãnh Tư Thần cũng tốt.
Thần sắc Âu Minh Hiên nghiêm túc nhìn cô, nói: “Cô có biết cô đang làm cái gì hay không?”
“Ừm!”
“……” Nha đầu chết tiệt này còn không biết xấu hổ nghiêm trang Ừm với anh! Cô biết mới có quỷ!
“Hạ Úc Huân, tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, buông tay cô ra!” Âu Minh Hiên hít sâu một hơi, nỗ lực cùng cô thương lượng.
“Lớn mật! Trẫm nói cư nhiên ngươi dám không nghe!” Hạ Úc Huân hướng tủ đầu giường đập thật mạnh, sau đó loạn chuyển khắp nhà, la hét: “Cẩu đầu trảm đâu! Cẩu đầu trảm đâu!”
“……” Được rồi! Anh sai rồi! Anh căn bản không nên cùng cô gái say đến rối tinh rối mù giảng đa͙σ lý!
Âu Minh Hiên thất bại xoa xoa ấn đường, đem ŧıểυ nha đầu đang nổi điên khắp nhà túm trở về, cuối cùng vẫn nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô, để cô gối lên cánh tay mình.
“Hắc hắc, anh đẹp trai anh thật tốt……” Mà cô lập tức tự phát tự động cuộn mình vào lồng ngực anh, giống một chú mèo nhỏ tham ngủ, gương mặt bởi vì say rượu mờ mịt đỏ ửng, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn bóp chết cô.
Nhìn cô tin tưởng và an tâm như trẻ con, anh nɠɵạı trừ trắng đêm mất ngủ, còn có thể làm cái gì?
“Nha đầu chết tiệt không tiền đồ kia, tên kia rốt cuộc có chỗ nào tốt, đáng giá để cô phải sống phải chết như vậy……” Âu Minh Hiên dùng lòng bàn tay vuốt ve cánh môi cô, nghiến răng nghiến lợi mà mắng.
Trong lúc ngủ mơ cảm giác được có người quấy rầy, Hạ Úc Huân cau mày, theo bản năng há mồm, giây tiếp theo, một ngụm cắn ngón tay anh……
“A —— nhả ra nhả ra nhả ra! Nằm xuống! Hạ Úc Huân! Cô người phụ nữ này thật dã man…… Đều đã chảy máu rồi……”
Thật là tự tác nghiệt không thể sống!
Anh cư nhiên sẽ ngốc đến mức cho là bởi vì cô yếu ớt say rượu liền bỏ qua lực sát thương của cô!!!
-
Cùng lúc đó, đêm khuya tòa nhà Lãnh thị đèn đuốc sáng trưng, trong văn phòng tổng giám đốc truyền đến thanh âm rét lạnh của đàn ông.
“Cậu nói cái gì? Cậu lặp lại lần nữa cho tôi!”
“Ách, Hạ ŧıểυ thư cùng học trưởng của cô ấy…… Cùng nhau vào khách sạn……” Trợ lý riêng Lương Khiêm lau mồ hôi trên trán, nơm nớp lo sợ mà lặp lại nói.