Hoàn toàn khác với xúc cảm của lưỡi rắn.
Tô Tô ban đầu còn đẩy lồng ngực người đàn ông ra, nhưng khi thời gian trôi qua, bàn tay từ cố gắng kháng cự biến thành bất lực khẽ vuốt, cuối cùng là gần như không chịu nổi, chỉ có thể nắm chặt cánh tay của anh.
Cô chảy rất nhiều nước mắt sinh lý.
Đều do người rắn quá mạnh bạo.
Anh không cho cô một chút thời gian tiếp nhận nào.
Tô Tô thậm chí còn khóc thành tiếng.
Suy nghĩ của cô hoàn toàn hoảng hốt.
Thật kỳ quặc, quá kỳ quặc.
Cuộc đời của cô từ khoảnh khắc con rắn này xuất hiện đã chuyển sang một chiều hướng hoàn toàn không thể khống chế.
Nhưng, cũng không khó chịu.
Tô Tô cảm thấy mình chắc chắn đã hỏng rồi.
Từ tâm đến thân.
Trật tự tận thế sụp đổ khiến cho điểm giới hạn của cô cũng sụp đổ, đến một bước ngày hôm nay, lòng phòng bị của cô đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Đều do tận thế.
Tất cả đều đổ lỗi cho căn cứ phía Nam.
Đều tại Triệu Chấn Vũ, Tư Triết và một đống người làm cô chán ghét đã khiến cô tuyệt vọng... Trách người rắn này, sao anh có thể bá đạo như vậy... Còn trách mùa xuân này, cái mùa hoang đường này, làm cho cô cũng trở nên kỳ lạ như vậy.
Giống cái nằm sấp trên cỏ khô, khóc đến mức lê hoa đái vũ.
Nhưng sự phẫn nộ của người rắn lại tiêu tan đi một chút.
Để làm cho giống cái vui vẻ một chút, anh chân thành nói ra tất cả cảm xúc.
Nhưng như vậy... Sẽ chỉ làm cho Tô Tô càng thêm xấu hổ!
“Cút ngay!”
“Câm miệng!”
...
Không có sự thay đổi ngày đêm trong hang động.
Bụng Tô Tô phát ra tiếng kêu ùng ục.
Cô chỉ mới cắn hai miếng bánh mì không nhỏ đã bị Tư Triết tấn công cắt ngang, ai cũng không biết nó bị bỏ lại ở đâu.
Bây giờ cô đang đói một cách kỳ lạ.
Nhưng thân thể cũng không muốn động đậy chút nào, sợi tóc ẩm ướt dính ở trên mặt, gương mặt ửng hồng mãi không phai.
“Em đói bụng." Bàn tay anh đặt lên bụng Tô Tô, tiếng kêu ùng ục lại vang lên.
Người rắn lưu luyến không rời ngồi dậy, lại rời khỏi giường cỏ khô.
Anh tiện tay nhặt đèn pin rơi xuống đất lên mân mê hai cái, ánh sáng mờ nhạt sáng lên lần nữa.
Đúng lúc Tô Tô cho rằng anh sẽ đi ra ngoài săn bắn, một nồi mì ăn liền cùng mấy hộp thịt muối đã xuất hiện từ trong hư không, vững vàng rơi trên mặt đất, mùi thức ăn mê người trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ hang động.
Tô Tô miễn cưỡng chống đỡ thân thể, đôi mắt chua xót chậm rãi chớp chớp.
Đây không phải là bữa trưa của tiểu đội Vĩnh Hằng sao?
Sao nó lại xuất hiện ở đây?
Người rắn nào đó hoàn toàn không có ý thức trộm đồ, ra vẻ đương nhiên đút thịt muối đến bên miệng giống cái: "Ăn.”
Tô Tô... Tô Tô cuống quýt liếc mắt sang một bên.
“Anh, anh mặc vào!”
“Sao lại phải mặc?”
Nhưng giống cái quá mức kiên trì, người rắn không tình không nguyện lấy một cái quần đùi giống đực từ trong không gian ra, tùy ý mặc lên người, lập tức kéo cô về trong lòng mình.
“Ăn.”
Thịt muối lại được đút đến bên miệng Tô Tô.
Sắc, hương và vị đều đủ, ngay cả mì ăn liền cũng không có nở quá, khi ăn vẫn ngon miệng như trước.
Nhìn giống cái từng chút từng chút ăn hết thức ăn, ánh mắt người rắn lóe lên vài cái.
Chắc chắn rồi.
Cô thích ăn thức ăn của con người hơn.
Chỉ trong vài giờ, cơn giận của người rắn đã hoàn toàn biến mất.
Hơi thở của giống cái và hơi thở của anh đã trộn lẫn cùng một chỗ, làm cho anh hưng phấn đến mức hoàn toàn không dừng lại được.
Anh càng hưng phấn, Tô Tô càng khủng hoảng.
“Tôi, tôi muốn đến bên dòng suối…”
“Đi đi.”
Thân thể người đàn ông lại biến thành nửa người nửa rắn, anh ôm Tô Tô rời khỏi sơn động.
Lúc này anh có vẻ đặc biệt dễ nói chuyện.
Thậm chí còn săn sóc mang theo chăn đệm trải trên cỏ khô.
Bên dòng suối trong suốt thấy đáy.
Tô Tô ngồi ở trên thân rắn rửa sạch tất cả dấu vết bụi bẩn, bởi vì cô không đứng dậy nổi.
Vải vóc rộng thùng thình thì bị đuôi rắn móc lên quăng vào trong suối rất nhiều lần.
Cuối cùng bị Tô Tô móc ngang lên cành cây phơi khô.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua ngọn cây, chiếu lên người một nam một nữ đang ôm nhau dưới tàng cây.
Tô Tô nằm ở trong ngực người rắn, nghe được tim anh đập.
Cũng lắng nghe chính mình.
Cũng bằng phẳng.
Giờ phút này, không có hoàn cảnh khiến người ta tuyệt vọng, không có sóng cương thi kinh hồn bạt vía, chỉ có người rắn tham lam không chán nhưng cũng chu đáo tỉ mỉ nhất.
Tô Tô bỗng nhiên mở miệng: "... Anh có tên không?”
Cô cho rằng anh không có, nhưng bất ngờ chính là, người rắn nói chắc chắn: "Có.”
“Tên là gì?”
“Huyền Mãng.”
Tận thế đã bốn năm, con rắn này cũng đã trải qua quá trình thức tỉnh dài đằng đẵng, anh du hành một đường từ Trung Nam Bộ đến khu vực phía Nam, trong lúc đó có đi qua một làng suối nước nóng, dựa vào việc nuốt chửng đồng loại mà thu được ký ức truyền thừa khổng lồ và trí tuệ bậc cao hơn thuộc về con người.
Anh đi ngang qua quá nhiều thành phố, cũng gặp qua quá nhiều nhân loại.
Vì để tiến bộ, thậm chí anh còn học được ngôn ngữ và chữ viết của nhân loại — thông qua mấy quyển sách kỳ quặc.
“Tôi tự mình đặt.”
Tô Tô nghe ra sự kiêu ngạo trong lời nói của Huyền Mãng.
Cô im lặng nửa giây, khẳng định tên anh: "Rất dễ nghe.”
Huyền Mãng vui vẻ ghé sát đầu.
Anh còn muốn hôn, còn muốn tiếp tục... Nhưng đầu vừa mới buông xuống bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện nào đó, vì thế lại ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm giống cái của mình.
“Không được chạy nữa.”
Tô Tô yên lặng.
Thật lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói: "Vậy anh sẽ dẫn tôi đi khắp nơi chứ?”
Cô đã bị mắc kẹt quá lâu.
Cảm xúc tuyệt vọng và cam chịu vẫn luôn như hình với bóng, cho đến giây phút bị anh trộm về mới dám lớn tiếng khóc nấc lên.
Huyền Mãng rất vui vẻ.
Theo anh nghe được, giống cái đang đồng ý với anh.
“Được.”
“Chúng ta có thể đổi rất nhiều nơi để ở.”
Khóe môi Tô Tô cuối cùng cũng lộ ra nụ cười tươi đẹp.
“Cảm ơn anh.”
Người phụ nữ nhân loại xinh đẹp chủ động vòng quanh cổ nửa người nửa rắn.
Huyền Mãng bây giờ chính là tuổi không nhịn được.
Anh đột nhiên tiến lại gần.
...
Tấm chăn cuối cùng cũng khô.
Nó được đưa trở lại hang động.
Có thể nhìn ra ngày mai, ngày mốt,... cho đến ngày hỏng hoàn toàn, đều phải kéo tới nơi này giặt giũ hết lần này tới lần khác.