Cô ta nói xong cũng làm cho ba dị năng giả xa lạ ngồi sau có chút hứng chí.
Đối với hai dị năng giả cấp bốn kia, tuy rằng tinh thạch cấp năm cũng rất quan trọng, nhưng trước mắt quan trọng nhất là nộp "khẩu phần lương thực gấp đôi" của căn cứ, có nhiều tinh thạch cấp bốn hơn một chút, mấy tháng sau bọn họ cũng không cần lo lắng.
Đối với Tô Tô, lại là niềm vui ngoài ý muốn.
Nếu có thể lấy được một viên tinh thạch cấp bốn, cô có thể lên tới cấp bốn!
Hy vọng yếu ớt xua tan bi thương trong lòng, cô lại dấy lên một tia ham muốn cầu sinh bất diệt.
Ra khỏi thành phố gặp chút rắc rối.
Chiến đội Vĩnh Hằng mạnh mẽ nhất căn cứ cũng muốn ra khỏi thành, hơn mười chiếc xe việt dã chặn ở cửa chính, cũng không vội đi, giống như còn đang đợi người.
Nhưng bọn họ cũng không nhường đường, không ít đội ngũ chuẩn bị ra khỏi thành đều chen chúc ở trong góc.
“Chậc!" Cù Văn trợn trắng mắt, “Để chúng ta đi trước sẽ chết sao?”
Không ai tiếp lời.
Danh tiếng của chiến đội Vĩnh Hằng ở trong căn cứ quá lớn, bọn họ tới đây ba năm, địa vị ở trong căn cứ có thể so với thành chủ, bây giờ thậm chí còn có xu thế nghiền ép thành chủ.
“Đội trưởng Tư và đội trưởng Lâm cuối cùng cũng đã tới!”
Trong tiếng hoan hô, một chiếc xe việt dã cải tiến chậm rãi chạy đến cửa thành.
Nó vừa quen thuộc lại xa lạ.
Quen thuộc là bởi vì Tô Tô nhận ra, đây là chiếc xe việt dã cải tiến của nhà cô.
Xa lạ, là bởi vì nó đã được dị năng hệ kim loại cải tạo, đã trở nên càng thêm kiên cố.
Một đôi tình nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ bước xuống xe.
Như thể họ đang truyền cảm hứng cho tất cả các đồng đội của mình, tiếng reo hò vang vọng hàng trăm mét bên trong và bên ngoài cổng thành.
Cù Văn lại liếc mắt: "Đạo đức giả.”
Vẫn không có người nói tiếp.
Ngược lại bên cạnh trong xe có người đang cảm thán: "Đây là cặp tiên đồng ngọc nữ gì chứ, trời đất tạo thành một đôi!"
“Còn nhớ nửa năm trước hai người bọn họ kết hôn không?”
“Đoàn xe mấy chục chiếc diễu hành ở bên ngoài một ngày, chỉ để rải kẹo khắp toàn bộ căn cứ! Thành chủ cũng có đủ ý tứ, toàn bộ người trong căn cứ đều ngừng nộp khẩu phần lương thực một tháng!"
“Chậc chậc chậc…”
Cù Văn liếc mắt trừng lớn, nắm lấy tay Kỷ Tuyển Chi ở ghế lái phụ, an ủi nói: "Anh yên tâm, chờ một thời gian ngắn nữa em cũng làm cho anh một hôn lễ long trọng như vậy!"
Kỷ Tuyển Chi lắc đầu: "Không cần, có chút mất mặt.”
Tô Tô ngồi ở phía sau nhịn không được cong khóe môi, nhưng rất nhanh lại buông xuống.
Cô đã sớm học được cách ép buộc mình xem nhẹ tất cả tin tức của tiểu đội Vĩnh Hằng.
Dù sao... Người thân duy nhất của cô — bà cụ Ngưu đã chết.
Một giờ nữa trôi qua.
Tiểu đội Vĩnh Hằng cuối cùng cũng đã ra khỏi thành, Cù Văn chờ đợi đã lâu nhấn ga, nhanh chóng rời khỏi căn cứ!
Thành phố D cách căn cứ phía Nam không xa, lái xe hai ba giờ là có thể đến, bọn họ chậm trễ ở cửa thành một giờ, thời gian kế tiếp, Cù Văn lái xe như bay.
Rất nhanh, quần thể kiến trúc bỏ hoang của thành phố lập tức nhảy vào tầm mắt.
Tốc độ xe của Cù Văn chậm lại.
Khi đi qua một ngọn núi hoang với thảm thực vật tươi tốt, chiếc xe buộc phải dừng lại.
Bởi vì phía trước có một đoạn đường rất dài bởi vì mùa xuân tới mà bị thảm thực vật hai bên tùy ý sinh trưởng đóng chiếm không gian, nếu không dọn dẹp, xe việt dã rất khó lái qua.
“Xuống xe dọn dẹp trước.”
Mấy người nhanh chóng xuống xe bắt đầu dọn dẹp thảm thực vật.
Những người khác còn có thể dùng dị năng nhẹ nhàng dọn dẹp, Tô Tô chỉ có thể không ngừng khom lưng ôm lấy cành tàn, ném tới hai bên đường.
Trong lúc bận rộn, Cù Văn bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt xem xét ở trên người cô ta chợt lóe lên rồi biến mất.