Dựa vào cái gì?!
Anh ta là thành viên cộm cán của tiểu đội Vĩnh Hằng, từ trước kia cho tới bây giờ đều là kẻ đứng đầu trong đội ngũ, nếu Tư Triết và Lâm Vi Nhiên lấy được tinh thạch đều sẽ chia cho anh ta trước tiên.
Giờ thì sao? Hiện tại bọn họ ngay cả viên tinh thạch cấp sáu cũng keo kiệt không cho anh ta! Còn phái một dị năng giả cấp năm như anh ta đến làm tạp vụ thúc giục người ta nộp khẩu phần ăn!
Đối với Tư Triết và Lâm Vi Nhiên, đối với những đồng đội khác trong tiểu đội Vĩnh Hằng, Triệu Chấn Vũ đã sớm sinh ra vô số oán hận.
Nhưng anh ta không thể trút giận lên những người đó.
Chỉ có người phụ nữ trước mắt, em họ của Lâm Vi Nhiên này, là sự tồn tại có quan hệ thân thiết và tốt nhất với cô ta.
Triệu Chấn Vũ lạnh mặt: "Bớt nói nhảm đi! Giao khẩu phần lương thực tháng này ra đây!”
Tô Tô đặt hai viên tinh thạch cấp ba ở trên quầy: "Tháng này.”
“Ha.”
Triệu Chấn Vũ phát ra một tiếng cười nhạo.
Tô Tô nhíu mày: "Làm sao vậy? Không phải gấp đôi sao?”
"Khẩu phần lương thực" mà người ở căn cứ phía Nam nộp lên không phải lương thực thực sự mà là tinh thạch.
Người bình thường, dựa theo mỗi hộ để tính, mỗi tháng phải nộp lên một viên tinh thạch cấp một, gấp đôi là hai viên.
Dị năng giả thì khác, mỗi tháng bọn họ phải nộp một viên tinh thạch tương ứng với cấp bậc của mình, sau khi tăng gấp đôi là hai viên.
Đây cũng là nguyên nhân mà tên lưu manh cấp bốn vừa rồi nổi điên — khẩu phần lương thực mỗi tháng quả thực là buộc bọn họ phải ra ngoài chịu chết, muốn nghỉ ngơi cũng không thể.
Tô Tô nhìn chằm chằm Triệu Chấn Vũ đầy ác ý, trong lòng dần dâng lên dự cảm không ổn.
Quả nhiên, Triệu Chấn Vũ mở miệng lập tức bỏ lại một quả bom: "Cô cần gấp bốn lần.”
Sự bình thản của Tô Tô cuối cùng cũng bị đánh vỡ, cô gắt gao nhìn chằm chằm anh ta: "Vì sao?”
“Tôi vừa mới quyết định." Triệu Chấn Vũ há miệng, giọng điệu vô cùng ác độc, “Cô cũng có thể không giao, tôi sẽ lập tức ném cô vào ngục giam của căn cứ. Yên tâm đi, đàn ông ở đó sẽ không ghét bỏ khuôn mặt này của cô, bọn họ ngay cả heo mẹ cũng sẽ không bỏ qua.”
Tức giận xông thẳng lên đại não.
Tô Tô vốn định bình tĩnh, nhưng khi đối diện với khuôn mặt ngoan độc kia vẫn làm cô tức giận đến mức mười ngón tay đều đang phát run.
“Triệu Chấn Vũ, anh đừng quá đáng…”
“Tôi quá đáng như thế nào? Tô Tô, cô chưa từng gặp người nào quá đáng hơn sao?”
Giằng co hồi lâu, Tô Tô cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Cô đã sớm nhận rõ hiện thực — dù cho thức tỉnh dị năng hệ tốc độ, lại trải qua mọi gian khổ thăng tới cấp ba, cô vẫn đánh không lại người đàn ông trước mắt như trước.
Lại có hai viên tinh thạch cấp ba được ném lên quầy.
Triệu Chấn Vũ có chút âm u nhặt chúng lên: "Xem ra cô còn có chút bản lĩnh, được rồi, tháng sau tôi lại đến.”
Tô Tô không nói một lời.
Triệu Chấn Vũ cũng không ngại, trước khi đi, anh ta cúi người tiến đến bên tai Tô Tô, thấp giọng nói: "Biết tôi thích cô nhất ở chỗ nào không?"
“...”
"Tôi thích nhất là sự nhiệt tình dù phải liều lĩnh cũng muốn sống sót trên người cô, Lâm Vi Nhiên ném cô ở cửa căn cứ để cô tùy ý tự sinh tự diệt, cô đều có thể cắn răng sống đến bây giờ... Tô Tô, cô thật làm cho tôi bội phục, tôi cũng rất thích tra tấn cô, xem cô vùng lên từng chút một như thế nào."
Tô Tô mãnh liệt ngẩng đầu, hận ý giống như dao găm, hung hăng đâm vào khuôn mặt ác liệt kia.
Chính là như vậy, chính là ánh mắt như vậy.
Sự buồn bực của Triệu Chấn Vũ khi bị chiến đội Vĩnh Hằng vứt bỏ cuối cùng cũng tiêu tan vài phần.
Anh ta cười lớn rời khỏi cửa hàng.
Vừa ra khỏi cửa, bốn viên tinh thạch cấp ba đã bị ném vào trong lòng nhân viên công tác.
“Anh Triệu, đây là?”