“Tôi không muốn.”
Cô từ chối, khiến cho tất cả mọi người ném tới ánh mắt kinh ngạc.
Triệu Chấn Vũ trực tiếp cười lạnh: "Cô không muốn? Vậy hai ngày nay cô đang làm gì? Ăn uống của người ta một chút cũng không khách khí, đến lúc này lại nói không muốn?"
Lâm Vi Nhiên cũng nhíu mày: "Tô Tô, chị cho rằng hai ngày nay em... Đối với trấn trưởng cũng có chút ấn tượng tốt, chẳng lẽ không phải sao?"
Người duy nhất không mở miệng chính là trấn trưởng, anh ta tựa như dự đoán được Tô Tô sẽ không dễ dàng đồng ý, giờ phút này tất nhiên không có một chút kinh ngạc nào, nụ cười vẫn đọng lại khóe môi như cũ, lẳng lặng nghe những lời người khác “chất vấn" Tô Tô.
Cô gái trẻ, cái gì cũng muốn, đâu phải chuyện dễ dàng như vậy.
Nghe được những lời này, Tô Tô có chút thất thần.
Kiếp trước bọn họ nói như thế nào nhỉ?
“Cô chướng mắt Ngô Chí, trấn trưởng mà cô cũng chướng mắt, vậy cô muốn coi trọng ai? Tư Triết sao? Hay là nói, tất cả mọi người đều phải vây quanh cô?”
"Tô Tô, ở lại trấn nhỏ là lựa chọn tốt nhất, đừng cứng đầu như vậy, được không?" — đây là Lâm Vi Nhiên có chút buồn rầu.
Về phần trấn trưởng, cũng giống như bây giờ, cũng không cần mở miệng, chỉ cần mỉm cười là có thể nhìn thấy tình thế tiến về phía anh ta dự đoán.
Còn cô thì sao?
Cô đặc biệt kinh sợ, không nghĩ tới mình từ chối lấy lòng trấn trưởng, lại kiên quyết nói ra kháng cự của mình... Nhưng rơi vào trong mắt người khác, chính là cô không biết điều, là cô không tự mình hiểu lấy mình.
Tại sao, tại sao nhất định phải tìm một người đàn ông bên cạnh? Dọc theo con đường này, cô thật sự liên lụy tới ai sao?
Trời đất trước mắt quay cuồng một trận, Tô Tô cảm nhận sự sợ hãi trước nay chưa từng có, cô sợ những người này dễ dàng quyết định cô đi hay ở, không để ý ý nguyện của cô mà ép cô ở lại trấn nhỏ.
Nhưng phóng mắt nhìn lại, không ai hiểu cô, không ai đứng về phía cô.
Bao gồm cả chị họ Lâm Vi Nhiên luôn miệng vì tốt cho cô.
Ký ức chấm dứt tại đây.
Tô Tô chậm rãi thở ra một hơi: "Hai ngày nay... Không phải trấn trưởng đang chiêu đãi chúng ta sao?"
Đáy mắt cô hiện lên một tia mơ hồ và khó hiểu vừa đúng mực, cặp mắt trong suốt thấy đáy kia, đảo qua Triệu Chấn Vũ hùng hổ dọa người, cùng với Lâm Vi Nhiên cau mày.
"Đồ ăn đồ uống, không phải tất cả mọi người đều có sao?"
"Hay là nói, tôi hiểu sai ý tứ của mọi người, tôi không nên ngủ ở trong phòng, cũng không nên ăn những thứ đồ ăn này sao?"
Yên lặng như tờ.
Lâm Vi Nhiên há miệng, muốn phản bác, nhưng một giây trước khi nói ra, mới ý thức được những suy nghĩ không có cách nào nói ra miệng của mình.
Nói gì?
Chẳng lẽ lại nói — người trấn trưởng chiêu đãi đều là dị năng giả, bản thân cô là người bình thường, không nên hưởng thụ những đãi ngộ này?
Lời này mọi người đều biết, cũng không nên nói từ trong miệng của cô ra.
Lâm Vi Nhiên có chút nghẹn lời, theo bản năng nhìn về phía Triệu Chấn Vũ.
Người sau cũng không phụ lòng "cầu cứu" của cô ta, không chút lưu tình cười nhạo ra tiếng.
“Mọi người đều có? Cô là mọi người sao? Cô có dị năng sao?”
“Trấn trưởng chiêu đãi những dị năng giả như chúng ta, mặt dày mày dạn lại gần? Mày xứng sao?”
Triệu Chấn Vũ nói câu sau khó nghe hơn câu trước, không hề cố kỵ mặt mũi Tô Tô chút nào, trước mặt mọi người lập tức hạ thấp cô đến trong bùn đất.
Trong lúc nhất thời, tình cảnh đặc biệt vi diệu.
Lâm Vi Nhiên có chút xấu hổ nhìn về phía trấn trưởng: "Xin lỗi, tính tình đồng đội của chúng tôi không tốt lắm, để mọi người chê cười rồi.”
“Không sao không sao, có mâu thuẫn là chuyện bình thường.”
Ánh mắt trấn trưởng lóe lên vài giây, đáy lòng có vài phần buồn cười.
Theo anh ta đánh giá, đám dị năng giả này quả thực toàn thân đều là lỗ hổng, cũng chỉ có tên Tư Triết kia coi như bình tĩnh.