Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế

Chương 44

Trước Sau

break
Ôm... Ôm như thế nào? Ôm một con trăn dài gần hai mét trong tay sao?
Con rắn đen nhạy bén nhận ra sự do dự của cô.
Nó lạnh lùng nhếch đuôi rắn, tựa như uy hiếp khoác lên đầu gối nhân loại.
Tô Tô lập tức ngộ ra.
“Tao không sợ mày." Cô ôm đuôi rắn vào trong ngực theo bản năng, lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Tao chỉ có chút không quen mày trở nên lớn như vậy.”
“Hừ.”
Lời nói của con người coi như dễ nghe, cái đuôi cũng được ôm rất thoải mái.
Con rắn đen cuối cùng cũng rộng lượng bỏ qua cho cô, miễn cưỡng buông tha cho nhân loại liên tiếp "ghét bỏ" mình.
Tô Tô lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Ở chung với con rắn này lâu ngày, cô mơ hồ cũng có thể thăm dò một ít tính nết của nó — thích ghi thù, lòng dạ hẹp hòi... Nếu muốn trở thành đồng bọn có thể tin tưởng lâu dài, cô nhất định phải sớm làm quen với thân hình mãng xà của Tiểu Hắc...
“Tô Tô?”
Ngoài cửa có tiếng gọi đánh gãy suy nghĩ của Tô Tô, là trấn trưởng!
"Tiệc mừng công đã bắt đầu rồi, cô cũng cùng đi chứ?"
“Tiểu Hắc, mau vào đi!”
Tô Tô vội vàng mở ba lô ra, vừa dỗ vừa kéo Tiểu Hắc nhét vào trong ba lô.
“Xuỵt.”
Cách một khe hở nho nhỏ, Tô Tô cẩn thận giơ ngón trỏ lên.
"Tao dẫn mày cùng tới tiệc mừng công, nơi đó tất cả đều là dị năng giả, mày không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, nghe hiểu không?"
Con rắn đen tựa như thật sự nghe hiểu, mặc dù có chút không tình không nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn ở trong ba lô không nhúc nhích.
Tô Tô nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy sau khi Tiểu Hắc nuốt tinh thạch cấp ba hình như có thể nghe hiểu tiếng người.
Ngay cả một số hành vi, cũng có vẻ nhân tính hơn trước rất nhiều.
"Cô có ở trong đó không?"
Trấn trưởng còn đứng ở bên ngoài gõ cửa, Tô Tô không kịp ngẫm nghĩ, đành phải mở cửa trước.
“Bọn họ đều đi rồi, tôi thấy cô không tới, lập tức tới gọi cô." Trấn trưởng giơ tay lên, nhẹ nhàng chu đáo vuốt ve mái tóc rơi lả tả bên cạnh Tô Tô, "Nếu không nhanh lên, sẽ không kịp tiệc mừng công.”
Người đàn ông già hơn ba mươi tuổi, muốn theo đuổi một người phụ nữ, bất cứ nơi nào cũng có thể chu toàn mọi mặt.
Bỏ lại tất cả mọi người một mình đến gọi Tô Tô, cũng đủ nhìn ra thành ý.
— đây chính là dị năng giả, tư thái của dị năng giả đối với một người bình thường!
Tô Tô không thể tránh khỏi nhớ tới lời cảm thán của một người bạn đời trước.
Rõ ràng nên cảm thấy "vinh hạnh", cô lại không tự chủ được mà run rẩy.
Tiềm thức muốn từ chối bữa tiệc mừng công này, chần chờ vài giây, lý trí vẫn chiếm được phần thắng.
Không, cô vẫn sẽ đi!
Lời mời của trấn trưởng đời trước, đối với cô mà nói giống như đầm hổ hang sói, muốn tránh đi rồi lại không có cách nào từ chối, cuối cùng vẫn giống như một món đồ chơi bị đưa tới tiệc mừng công.
Ánh mắt mọi người nhìn cô, cực kỳ giống như đang nhìn một người làm nền của trấn trưởng.
Sang kiếp này... Tô Tô đột nhiên đồng ý.
“Được, tôi đi ngay đây.”
Trấn trưởng không nhận ra sự khác thường.
Anh ta nhìn cô gái cúi đầu, đáy mắt lướt qua vài tia hài lòng.
“Chúng ta cùng đi qua.”
“Ừm.”
Trấn trưởng đại khái là muốn nhường theo bước chân của Tô Tô, vẫn không nhanh không chậm đi bên cạnh cô, cũng hoàn toàn không có thúc giục cô.
Tô Tô hơi nghiêng đầu, khoé mắt đảo qua người đàn ông này.
Anh ta là trấn trưởng có được một thị trấn, cũng là dị năng giả cấp hai rất có thực lực đầu tận thế.
Rất nhanh, sẽ lên tới cấp ba.
Kiếp trước, cô nhạy bén nhận thấy được anh ta tới gần mình có mục đích khác, nhưng không có bất kỳ quyền từ chối nào.
Cũng giống như Ngô Chí lúc trước, tất cả mọi người ngầm thừa nhận cô nên ở lại thị trấn nhỏ dựa vào trấn trưởng, nếu không chính là không biết điều.
Dưới tình huống như vậy, trấn trưởng sở hữu thủ đoạn vô biên, rơi vào trong mắt Tô Tô, đều là ý tốt không có cách nào nói không, đều là đao xử trảm giấu ở sau lưng sắp rơi xuống.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc