Tinh thạch cấp ba màu cam, đời trước, Tô Tô chỉ có một viên.
Sau khi cô thức tỉnh dị năng hệ tốc độ, tổ đội với mấy dị năng giả khác, chịu ngàn khó vạn khổ mới móc được từ trong đầu một con cương thi cấp ba.
Trước mắt, tận thế mới nửa năm, cô đã có được một viên.
“Tiểu Hắc, đây là chiến tích của mày.”
Con rắn đen không chút để ý giật giật cái đuôi.
“Xì…”
Tô Tô thu tinh thạch cấp ba lại, ánh mắt nhìn về phía thi thể hai dị năng giả khác.
Bọn họ một người bị móc tim, một người bị độc chết, "tài sản" trên người đã biến thành di vật vô chủ.
Tô Tô chống đỡ thân thể đứng lên, trước tiên nhặt túi tinh thạch mà Trương Nhị đánh rơi lên, bên trong chứa ba viên tinh thạch cấp một và một viên tinh thạch cấp hai, đều là Triệu Chấn Vũ cho.
Cô nhìn vài giây, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Xem đi, cuối cùng vẫn là tiện nghi cho cô.
Tô Tô không chậm trễ nữa, lại móc ra mấy viên tinh thạch cấp một từ trên người Trương Nhị, móc ra mấy viên tinh thạch cấp hai từ trên người Trương Đại.
Suy nghĩ một chút, cô lại thả mấy viên tinh thạch cấp một về, còn có một viên tinh thạch cấp hai.
Nếu như thế, ít nhất sẽ không để cho người nhặt xác phát hiện có gì khác thường.
Kế tiếp chính là dọn dẹp tàn cục, Tô Tô quét một đống tro tàn kia đi, lại ngụy trang Trương Nhị tử vong thành cương thi gặm cắn.
Tất cả kết thúc, cô ngồi trở lại ghế sau ô tô, khóa trái cửa xe.
Những người ở đầu cầu kia vẫn còn chưa trở về, bọn họ còn đang giằng co đánh nhau với cương thi.
Thừa dịp này, Tô Tô kiểm kê thu hoạch của mình một chút:
Năm viên tinh thạch cấp một, ba viên tinh thạch cấp hai, một viên tinh thạch cấp ba.
Cầm viên tinh thạch cấp ba kia, Tô Tô do dự một chút.
Dị năng giả đời trước chỉ vì lợi ích vượt cấp trước mắt mà nuốt tinh thạch, không có ngoại lệ đều bạo thể mà chết.
Dựa theo cấp bậc dị năng hiện tại của cô, cấp một cũng chưa tới, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có cách nào nuốt nó.
“Xì…”
Con rắn đen còn chưa có khôi phục tinh lực đột nhiên ngẩng đầu lại gần, miệng há ra, trực tiếp nuốt tinh thạch cấp ba vào trong bụng!
“Tiểu Hắc!”
Tô Tô kinh hãi: "Mau phun ra! Mày không thể…”
Không thể sao?
Nhưng nó cũng có dị năng, theo lý thuyết, cũng có thể nuốt tinh thạch.
Tô Tô kinh hoảng bỗng nhiên dừng lại, cô sững sờ nhìn về phía con rắn đen nuốt tinh hạch.
Một giây trước nó còn bình yên vô sự, một giây sau lập tức đau khổ lăn lộn trên đệm ghế sau.
Bảy tấc trong nháy mắt nổ tung máu me tràn đầy!
“Xì!!!”
“Tiểu Hắc!”
Tô Tô lại lần nữa bối rối, muốn hỗ trợ, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô bỗng nhiên hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên Tiểu Hắc xuất hiện — lúc ấy, Ngô Chí đang cầm lấy thân thể của nó, lộ ra bảy tấc máu thịt mơ hồ, so với hiện tại là giống nhau như đúc...
Giống nhau như đúc với hiện tại!
Tô Tô bỗng nhiên trong cái khó ló cái khôn.
Cô nhanh chóng nuốt vào một viên tinh thạch cấp một, trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng hấp thu, dị năng nhảy vọt tới cấp một.
Ánh sáng trắng vừa rồi còn mỏng manh yếu ớt cuối cùng lại có thể thành hình.
Tô Tô run rẩy vuốt ve Tiểu Hắc, lòng bàn tay truyền ánh sáng trắng vào trong cơ thể con rắn đen.
Kỳ tích xảy ra rất nhanh, máu thịt bảy tấc mơ hồ được “chữa khỏi", nhanh chóng khép lại!
Con rắn đen giãy giựa đau khổ cũng chậm lại vài phần, tiếng gào thét dần dần thấp xuống, cho đến khi biến mất.
“Tiểu Hắc?”
Vết thương đã lành, nhưng con rắn đen lại hôn mê.
Tô Tô lo lắng mà nâng nó lên, kêu lên vài tiếng cũng không có được đáp lại.
Không đợi cô tiếp tục "trị liệu", tiếng ô tô nổ vang đã chạy qua mặt cầu, sắp chạy tới cuối cầu.
Tô Tô vội vàng nhét con rắn đen hôn mê trở về ba lô, mấy viên tinh thạch vừa thu hoạch được cũng lặng lẽ giấu kỹ.