Đoàn xe nhanh chóng khởi hành.
Tiểu đội dị năng giả của Lâm Vi Nhiên ngồi trên một chiếc xe việt dã, trấn trưởng và Tôn Uyển cùng với cấp dưới khác ngồi một chiếc xe, dị năng giả cấp một khác ngồi một chiếc xe, Tô Tô một mình ngồi một chiếc xe.
“Trấn trưởng, vừa rồi Triệu Chấn Vũ đi tìm Trương Đại và Trương Nhị.”
Trấn trưởng nằm trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
“Để cho anh ta đi tìm đi.”
Tôn Uyển lái xe, nhìn đại ca qua kính chiếu hậu, có chút không rõ: "Trấn trưởng, rốt cuộc anh nhìn trúng cô gái kia ở chỗ nào?"
Trước tận thế, cô ấy chính là cánh tay đắc lực của trấn trưởng, biết anh ta có dã tâm, ánh mắt lại hơi cao, sau khi ly dị cũng không tìm ai nữa. Tận thế tiến đến, vốn chính là hoàn cảnh tốt nhất để thực hiện dã tâm, chờ sau này thị trấn mở rộng thành căn cứ cỡ trung hoặc là cỡ lớn, nói là quốc vương trong khu vực cũng không ngoa.
Loại phụ nữ nào mà không tìm được? Sao lại nhìn trúng một người phụ nữ bình thường có chút tư sắc?
Huống chi, theo như cô ấy quan sát thái độ lạnh nhạt hai ngày nay của mọi người, Lâm Vi Nhiên đối với cô "em họ" trên danh nghĩa này cũng không quá tốt, đại đa số thời gian đều là thái độ lạnh lùng không nhìn, không muốn tiếp cận, càng chưa nói tới việc có thể lôi kéo cường giả.
“Hạ thấp sự cảnh giác của đám người này mà thôi." Trấn trưởng mở mắt, "Tôi có mưu đồ với bọn họ, thậm chí nổi sắc tâm với một cô bé, so với tôi cái gì cũng không cần, khiến cho bọn họ an tâm.”
Tôn Uyển nghe hiểu: "Vậy nhỡ sau này cô ấy ầm ĩ muốn ở lại thị trấn…”
“Đám dị năng giả xuôi Nam sẽ không có cơ hội trở về, bọn họ chắc chắn còn ước gì cô ấy ở lại đây.”
"Huống chi..." Trấn trưởng nhớ lại khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp kia, vẫn có chút động lòng, chẳng qua phần nhiều hơn vẫn là ngạo mạn chưa bao giờ biểu hiện ra trước mặt người ngoài, "Một người bình thường, giữ lại có thể làm gì?”
Tuy rằng anh ta đã ly dị, nhưng bên người chưa bao giờ thiếu bạn giường.
Có một số người phụ nữ xương cốt nhẹ, mới cho chút chỗ tốt sẽ bị mê muội, dễ dàng bắt đầu cũng dễ dàng mất trắng. Không có người này, luôn luôn không thiếu những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp khác lần lượt dán lên.
“Tôn Uyển, lát nữa khi đối đầu với mấy con cương thi cấp ba, phải thả một con bị thương nặng ra.”
Trấn trưởng rất nhanh đã ném một cô gái bình thường không quan trọng gì ra sau đầu, vỏ ngoài vốn dịu dàng trong nháy mắt biến mất không thấy, đáy mắt hiện lên một tia tham lam máu lạnh.
“Những người đó không biết trấn chúng ta tổng cộng có ba dị năng giả cấp hai, còn lại một người tôi đã sắp xếp cho cậu ta ẩn núp ở cuối cầu. Cương thi cấp ba trọng thương chỉ cần dẫn nó chạy về phía cuối cầu, cậu ta có thể chặt đầu nó.”
“Ba viên tinh thạch cấp ba, tôi nhất định phải lấy được hai viên!”
Một đám người từ bên ngoài đến, cho dù thực lực mạnh hơn nữa, anh ta cũng không có khả năng dâng ra hai phần ba thịt mỡ đã sắp đến miệng.
“Vâng! Tôi hiểu rồi!”
Mỗi một chiếc xe đều mang âm mưu và suy tính của riêng mình, duy chỉ có Tô Tô ngồi trên xe vô cùng yên lặng.
Hai dị năng giả cấp một phân biệt ngồi ở ghế lái phụ và chính, từ khi lên xe đã bắt đầu không mở miệng nói chuyện một câu nào.
Tô Tô cũng không thèm để ý.
Cô ba lần bốn lượt chọc giận Triệu Chấn Vũ, chính là vì đuổi kịp đội ngũ, nhân cơ hội đục nước béo cò.
Cô quá hiểu rõ người này, kiếp trước, anh ta mang đến cho cô đau khổ nhiều không đếm xuể, chỉ cần là chuyện có thể làm cho cô khổ sở, anh ta tuyệt đối sẽ tận hết sức lực thúc đẩy, cũng mặc cho nó phát triển.
Thật sự giống như, anh ta tìm được một người thích hợp, hoàn toàn có thể tích góp từng tí một oán giận ở tận thế, tất cả đều trút ở trên người của cô.
Quả nhiên, cô biểu hiện cũng không tệ lắm, thật sự "dụ dỗ" anh ta giúp cho cô được như ý nguyện.
Tô Tô thở ra một hơi, khóe miệng lén lút cong lên một nụ cười có chút đắc ý, rất nhạt, nhưng sẽ không khiến cho người khác xem nhẹ.