Máu chảy đầm đìa, phía trên còn mang theo chất nhầy trong suốt.
“Tiểu Hắc?”
Tô Tô khiếp sợ nhìn nó, ngây người trong phút chốc, lại nhìn thấy một ngọn lửa nhỏ màu xanh phun từ trong miệng của nó ra, nửa con vịt chết bị đốt cháy đến đen xì, lông vịt càng bị đốt thành tro tàn.
Bề ngoài hơi khó coi, nhưng mùi thịt đã loáng thoáng truyền ra.
Con rắn đen làm ra tất cả, chậm rãi, lười biếng bò về phía ba lô, đảo mắt đã nằm im bên trong không chịu nhúc nhích nữa.
Chỉ còn lại một mình Tô Tô, một người khiếp sợ đối diện với nửa con vịt được “nướng" chín ở trên mặt đất.
"Sao mày có thể phun lửa?"
“Mày đây là cho tao sao?”
“...”
Trong ba lô không hề có động tĩnh.
Tô Tô hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống chấn động trong lòng, nhặt lên nửa con vịt kia thật nhanh, sau đó rời khỏi "hiện trường vụ án".
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho người trong trấn phát hiện! Nếu không cô rất có thể sẽ bị đưa đến chỗ trấn trưởng, người đàn ông kia... Cô run rẩy, bước chân nhanh hơn vài phần.
Mãi đến khi rẽ vào một góc chết, cô mới móc nửa con vịt quay ra.
“Tiểu Hắc?”
Ba lô xột xoạt nhúc nhích một chút.
“Mày thật sự muốn tặng đồ ăn của mình cho tao sao?”
Ba lô rơi vào yên tĩnh.
Tô Tô nhìn chằm chằm "vịt quay" trong tay, không tự chủ được nuốt nước bọt một cái.
Cô chỉ chần chờ hai giây, lập tức không chút ghét bỏ cắn lên thịt vịt... Có chút mùi hôi, nhưng còn có thể chịu đựng, ít nhất so với đói bụng gặm vỏ cây gặm rau dại thì tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ sau này có thể thêm chút muối... Hẳn là sẽ có sau này, đúng không?
Ý thức được trong đầu mình hiện lên ý nghĩ về sau này, Tô Tô dừng một chút, chịu đựng cảm xúc chua xót, gặm "vịt quay" trong tay cho đến khi không còn một miếng vụn.
Sau khi lấp đầy dạ dày của mình, Tô Tô lại mở ba lô ra.
“Cảm ơn mày, Tiểu Hắc.”
Con rắn đen nằm ở bên trong buồn ngủ, sau khi ý thức được con người nhỏ yếu này không có một chút uy hiếp nào đối với mình, ngay cả đầu nó cũng lười ngẩng lên.
Tô Tô cũng mặc kệ nó có nghe hiểu hay không, tự mình nói: "Tuy rằng không biết tại sao mày lại có thể phun lửa, nhưng tao tuyệt đối sẽ không nói cho những người khác."
Sau khi biết được chuyện Tiểu Hắc sẽ phun lửa, cô đột nhiên nhớ tới kiếp trước có nghe qua một ít tin đồn — có vài căn cứ sẽ lấy động vật làm thí nghiệm, đút tinh thạch cương thi cho chúng nó, chịu không nổi sẽ bạo thể mà chết, chịu đựng được... Động vật cũng có thể có được dị năng, chẳng qua xác suất một phần vạn này là quá nhỏ, cho đến khi cô chết, cũng chỉ nghe nói qua ở căn cứ phương Bắc có mấy dị năng giả cấp cao, bên người bọn họ mang theo thú cưng cũng có dị năng có năng lực chiến đấu.
Con rắn đen giật giật cái đuôi, cũng không có nghe hiểu con người này đang ồn ào cái gì.
Có lẽ là hồi tưởng lại những gì kiếp trước trải qua, lại có lẽ là do nửa con "vịt quay" mang theo mùi hôi kia, vừa rồi Tô Tô còn cố nén cảm xúc đã hoàn toàn không nhịn được.
Tí tách.
Hai giọt nước rơi xuống đuôi rắn đen.
"Đã rất lâu, rất lâu rồi không có ai tặng thức ăn cho tao."
“Mày... Sau này sẽ trở thành đồng bọn của tao sao?”
Giọng nói của Tô Tô rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như thấp giọng nỉ non.
Con rắn đen không có lương tâm cũng không lĩnh ngộ được cảm xúc của con người, nó ghét bỏ mà vẫy vẫy đuôi, nước mắt phía trên đều bị quăng ra ngoài.
Tô Tô thấy thế, có chút ngượng ngùng lấy khăn giấy ra, cẩn thận lau cho nó.
“Xin lỗi, Tiểu Hắc.”
“Chúng ta trở về thôi.”
Ba lô bị kéo lên lần nữa, điều chỉnh xong cảm xúc, Tô Tô rất nhanh đã về tới đại sảnh nhà khách.
Nồi lẩu đã được dọn đi, duy chỉ có mùi thơm mê người kia còn quanh quẩn ở giữa mũi, làm cho người ta thèm đến mức ngứa tim ngứa phổi.
Đám người Lâm Vi Nhiên đã biến mất không thấy, có lẽ là đã lên lầu hai lầu ba. Những người bình thường khác cũng lục tục trở về, nhưng bọn họ đều không có "may mắn" được phân đến phòng, mà là ngồi trên mặt đất ở đại sảnh, ít nhất xin một chỗ ở.