“... Đều bắt nạt tôi.”
Bốn chữ, rất thấp rất thấp, lại mang theo sự tủi thân mãnh liệt.
Nhân loại tủi thân khóc nhè, con rắn đen tất nhiên nghe không hiểu, nó nhận thấy được tốc độ của ánh sáng trắng chậm lại, thậm chí còn giơ đuôi rắn lên vỗ nhẹ hai cái, ý tứ thúc giục cực kỳ rõ ràng.
“Này!”
Tô Tô mím môi, tiếp tục phóng thích dị năng.
Nỗi khổ sở trong lòng kéo dài hơn mười giây, rất nhanh, cô phát hiện ra có gì đó không đúng... Dị năng trong quá khứ chỉ có thể duy trì trong chốc lát, trước mắt đã phóng thích hồi lâu, năng lượng trong cơ thể vậy mà còn rất đầy đủ.
Điều này có nghĩa là... Cô đã gần trở thành dị năng giả cấp một! Chỉ cần nuốt thêm một viên tinh thạch cấp một nữa là có thể hoàn toàn đột phá!
Tô Tô kiềm chế không được mà trở nên kích động, vô cùng mừng rỡ nhưng không thể nói với ai, chỉ có một con rắn đen lười biếng mới bò từ trên ngực xuống.
Nhìn chằm chằm con rắn cặn bã "ăn sạch sẽ muốn chuồn" kia, cô lén lút nói một câu —
“Sau này tao cũng có dị năng.”
Con rắn đen thờ ơ, có lẽ là vội vã đi săn mồi, chớp mắt lập tức chạy vào trong màn đêm theo bụi cỏ.
Tô Tô cũng không nổi giận, ánh mắt nhìn chằm chằm ngôi sao trên đỉnh đầu, lỗ tai nghe tiếng ngáy đứt đoạn nối tiếp xung quanh, trong lúc mơ hồ đoán được công dụng dị năng của mình.
Có thể ngăn cản cương thi hành động, có thể trấn an một con rắn đen tràn ngập dã tính... Có lẽ là dị năng hệ tinh thần nào đó chỉ có hiệu quả với đối tượng không phải con người?
Kiếp trước nghe qua dị năng hệ tinh thần tầng tầng lớp lớp, giống như bộ phận quản lý của căn cứ phía Nam thì có một dị năng giả hệ tinh thần, có thể khống chế tâm thần con người, không thể dùng ở trên người cương thi, nhưng dùng trong việc quản lý căn cứ lại rất có hiệu quả, thậm chí còn có thể khống chế một bộ phận dị năng giả "che súng" cho mình…”
So sánh với mấy dị năng kia, dị năng này của cô chỉ có thể trấn an, dị năng ức chế đối tượng không phải người, thật sự có chút gà.
Không, không thể nghĩ như vậy!
Có lẽ còn có công dụng khác, chẳng qua là cô còn chưa đào ra!
Tô Tô mở to hai mắt suy nghĩ hồi lâu, lâu đến mức chân trời dần hửng sáng, âm thanh xột xoạt vang lên một lần nữa.
Quay đầu nhìn lại, con rắn đen đi săn mồi đã trở về, chính giữa đoạn thân rắn kia phồng lên một cái túi lớn, nhìn hình dạng, giống như một quả trứng chim.
Con rắn đen vừa mới săn một tổ chim lười biếng bò trở về, nuốt trứng chim trong dạ dày lúc này còn chưa kịp tiêu hóa, chỉ vì đoàn xe vừa đến hừng đông sẽ xuất phát, cho nên nó ngoan ngoãn chạy về.
Tô Tô nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng trong đầu lại dâng lên một suy nghĩ hoang đường.
Mắt thấy những người khác sắp tỉnh lại, tay cô run rẩy kéo ba lô của mình ra.
“Ấm áp" quen thuộc dụ dỗ con rắn đen đang thỏa mãn bò tới.
Tô Tô giữ vững hô hấp, mở ba lô ra, hướng lỗ hổng duy nhất đối diện với con rắn đen.
“Có muốn... vào không?”
Con rắn đen đứng ở trên bãi cỏ cách Tô Tô không xa, đôi đồng tử dựng thẳng cảnh giác lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, tựa như là đang phân biệt ý đồ của cô.
Tô Tô không biết lựa chọn của mình có chính xác hay không, một trái tim bất ổn nhảy lên, nhưng cuối cùng vẫn ôm ba lô đi về phía trước, sáp lại gần nó.
Con rắn đen "bơi" tới trước ba lô, ngẩng đầu nhìn con người gần trong gang tấc thêm lần nữa.
Tô Tô cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng mặt mày vẫn khó nén nỗi sợ hãi.
Phản ứng mâu thuẫn như vậy, làm hài lòng con rắn đen.
Đầu của nó dẫn đầu chui vào lỗ hổng thăm dò ba lô, thân rắn một tấc lại một tấc bò vào, đợi đến khi cái đuôi hoàn toàn biến mất, Tô Tô mới kinh hồn bạt vía mà kéo khóa kéo ba lô, chỉ để lại một lỗ đủ để con rắn đen thò đầu ra hô hấp.
Những người khác lục tục tỉnh lại, Tô Tô một đêm không ngủ, lồng ngực rung động đập bình bịch, cô ôm ba lô đi rửa mặt, sau khi rửa xong thì bò lên xe tải.