Edit : Sóc Là Ta
Lâm Đại Dung cắn môi nhìn anh làm ra bộ dáng lần này mọi chuyện thật sự không ổn .
Tại sao em không muốn gặp anh? Có phải là đang giận anh? Hai cánh tay Tào Đông Minh giương ra, nếu như cô không nói thì anh cũng nhất quyết không để cô rời đi.
Tôi không có. Lâm Đại Dung muốn bình tĩnh một chút, cố làm ra vẻ tự nhiên nói: Tại sao tôi lại giận anh?
Em đang vì tấm hình kia mà tức giận có đúng hay không? Tấm hình bát quái trong quyển tạp chí kia. Tào Đông Minh cau mày, nhìn cô cúi đầu không nói, anh càng thêm sốt ruột Đại Dung, em thật sự tin tưởng những tin tức trong tạp chí kia viết sao?
Tôi thật sự không biết anh đang nói gì.
Quả nhiên em cũng giống như những người khác như thế, luôn cho rằng anh chỉ là người mua vui hằng đêm, muốn chiếm tiện nghi từ trên thân thể người khác thôi. Tào Đông Minh muốn nói nặng lời để làm tổn thương một người nhẹ dạ như cô nhưng trên thực tế anh cũng bị phản ứng của cô làm tổn thương. Anh biết mình không còn cách gì khác để níu kéo cô nhưng anh không hy vọng cô cũng giống như những người khác dùng bề ngoài để đánh giá anh, khinh bỉ anh, xa lánh anh. Trong thâm tâm anh, anh luôn cảm thấy cô cũng không phải loại phụ nữ đa tình hay lăng nhăng, cảm thấy cô cũng không giống những người khác.
Lâm Đại Dung bị anh nói đến nỗi á khẩu không trả lời được, cô nhìn anh đứng đó với bộ dáng thất thần giống như đang bị ai đó vứt bỏ thì tâm tư cũng lập tức mềm nhũn ra. Thật sự cô cũng không muốn làm tổn thương đến anh, cô chỉ muốn nhanh chân thoát khỏi anh mà thôi. Thật không ngờ anh chưa trở về nhà mà còn đang chờ đợi nói lời tạm biệt với cô. Vậy giờ phút này, cô phải làm sao đây? Cô cố ý gây bất hòa với anh chỉ vì muốn tránh gặp mặt anh, sợ mình cũng sẽ không nỡ xa anh.
Lâm Đại Dung thở ra một hơi, nếu như quyết tâm thì cô cũng sẽ làm được nhưng cô chỉ sợ sẽ làm tổn thương đến anh.
Vốn là anh chỉ ngồi ăn khuya tại một quán ăn đêm trước cửa, lại tình cờ bị người khác chụp lén. Sau đó tình huống lại xuất hiện một cô người mẫu nào đó bị té ngã nên anh mới đưa tay giúp đỡ. Một tình huống tình cờ như thế lại xảy ra, anh hà tất phải lưu ý như thế? Tôi cũng không để ý mà người bình thường cũng sẽ thông cảm.
Em thật sự tin tưởng anh?
Thật sự. Lâm Đại Dung nóng lòng nói: Tôi biết rõ về anh hơn là người chụp trong tấm hình kia. Vậy vì sao tôi lại không tin anh ở ngoàì đời thực mà chỉ tin vào một bức ảnh giả tạo?
Ngày hôm đó, bạn anh hẹn ra ngoài uống rượu, anh cũng không biết bọn họ và người phụ nữ kia có quen biết nhau. Sau khi đến nơi, bọn họ và người phụ nữ kia vẫn đang ngồi uống rượu trong quán, anh cũng vào ngồi cùng. Sau đó vì thấy bọn họ uống quá nhiều nên nhịn không được mới kéo cô ta ra ngoài. Nếu anh không làm vậy thì đêm đó anh không biết cô ấy sẽ như thế nào nữa. Vốn chỉ muốn nói cho qua chuyện mà thôi nhưng khi nhìn thấy thái độ và lời nói của cô thì anh thật sự cảm động, muốn kể rõ mọi ngọn nguồn cho cô biết.
Đối với anh, chuyện như vậy dù có giải thích hay không cũng không có ý nghĩa gì. Anh chưa từng giải thích điều gì với ba mẹ anh, bạn bè càng không chỉ bởi vì anh cảm thấy không đáng kể. Thế mà ngược lại bọn họ nghe xong cũng không tin, mà anh vốn cũng không phải là chính nhân quân tử gì, cũng không có gì đáng giá để giữ gìn danh tiếng của chính mình.
Nhưng giờ đây anh lại cực kỳ muốn cô tin tưởng anh, anh muốn cho cô biết rằng tuy anh thích vui đùa nhưng cũng sẽ không làm chuyện thương tổn đến người khác.
Sau đó thì sao? Anh có đưa cô ấy bình an trở về nhà không? Lâm Đại Dung hỏi.
Tại sao anh lại phải đưa cô ấy về nhà? Anh trực tiếp tìm liên hệ trong điện thoại di động của cô ấy và gọi cho bạn cô ấy, sau đó ném cô ấy vào xe taxi và rời đi. Tào Đông Minh cảm động vì cô còn bận tâm đến người khác. Anh nhìn ánh mắt cô loé sáng, lại dừng một chút, bật cười Đại Dung, không phải em không tin anh mà là không yên lòng về anh phải không?
Cái gì?
Em tin anh sẽ không làm chuyện xấu gì nhưng lại lo lắng anh sẽ vì lý do đó mà có cảm tình với người phụ nữ khác đúng không?
Lâm Đại Dung sửng sốt một chút, nhất thời như vừa mới ăn mười cân ớt. Bản thân cảm thấy nóng như lửa đốt, phản kháng nói: Anh đang nói gì vậy? Trước kia rõ ràng còn u sầu buồn khổ mà đột nhiên lại vui vẻ trêu đùa, tôi không phải loại phụ nữ đầu đường xó chợ để anh chơi đùa đâu.
Tào Đông Minh từng bước áp sát, Lâm Đại Dung từng bước lùi về sau, không cẩn thận lại bị anh vây quanh ở cửa sổ sát đất.
Không đúng, kỹ thuật nói dối của em còn quá vụng về nhưng tại sao em vẫn cứ thích nói dối? Tào Đông Minh vừa chặn cô lại vừa kiên định nhẹ nhàng nói: Trước đây em đã từng nói với anh về chuyện chia tay giữa em và anh ta, rõ ràng người ta bỏ rơi em mà em lại nói là chính mình đã bỏ anh ta.
Sao anh biết chuyện này? Không xong, lộ hết rồi, Lâm Đại Dung thật hận chính mình.
Cô nhìn Tào Đông Minh cười trộm, lại cảm thấy thật rất mất mặt Tôi còn cách nào khác đây? Tôi chỉ vừa mới nói đã từng quen bạn trai thì anh đã nhìn tôi giống như thấy quái vật. Nếu như tôi nói mình bị người khác bỏ rơi thì khẳng định anh sẽ cười chết tôi rồi.
Trong lòng Tào Đông Minh thật sự bật cười nhưng ngoài miệng lại nói: Sao anh sẽ cười em đây? Vậy cũng chứng minh em rất để ý anh. Bây giờ chúng ta cũng nên ném tên đàn ông xấu xa kia sang một bên, hãy tập trung nói về chuyện giữa chúng ta.
Chúng ta thì có chuyện gì chứ? Hơn nữa có phải anh đang dựa vào tôi quá gần rồi không?Tôi cũng không thể thở được.
Lâm Đại Dung cố gắng giãy dụa, Tào Đông Minh càng ngày càng dùng lực áp chế, lưỡi dài càng thuận thế ngậm vành tai cô, đầu lưỡi cũng thoả thích liếm láp, trong nháy mắt thân thể cô nổi da gà.
Đại Dung, có phải em rất yêu anh? Tào Đông Minh quay về ngậm vành tai phím hồng của cô nói.
Vốn là anh còn đang do dự nên làm sao mở miệng, mà lúc này nhìn cô đáng yêu như vậy liền không nhịn được muốn ôm cô vào lòng Bởi vì dáng vẻ em lúc nãy trông như đang ghen, vì anh không đi gặp em và thậm chí em còn chưa tận mắt nhìn thấy anh đi với người phụ nữ kia nên em sinh ra hờn dỗi, ghen tỵ. Vì vậy mới không để ý