Đến hôm nay, một bước sai lầm đã khiến cô hủy hoại bản thân mình, tên ác ma đó chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cô, bây giờ cô chỉ có thể chờ đợi đến ngày hắn chán cô, sau đó cho cô một con đường sống.
Tiết Giai Ny nhìn bạn tốt, đáy mắt nhàn nhạt lướt qua một tia đau thương, trong lòng thầm mắng: tên Diệp Thành Huân khốn kiếp khốn kiếp! Đúng là mắt mù rồi! Thẩm Quân Nhã có gì tốt, chẳng qua cũng chỉ là ŧıểυ thư có thế lực cao hơn người ta một chút thôi!
Ngược lại cô muốn xem hai người học sẽ đi được đến đâu? Sẽ có kết quả gì tốt!
“Chân Chân, tin tớ đi, cậu xứng đáng có được người đàn ông tốt.” Đây là lời từ tận đáy lòng của cô, cũng là lời chúc phúc chân thành nhất.
“Được rồi, mau đến phòng làm việc của bà phù thủy nhận lỗi đi, nếu không bà ấy lải nhải không ngừng, lỗ tai tớ không chịu nổi đâu.” Lương Chân Chân không muốn tiếp tục ca đề tài này nữa, mặc dù bọn họ có ý tốt, nhưng sự thật đó như tảng đá lớn trong lòng khiến cô khó chịu, giống như ngàn mũi kim đâm vào tim cô vậy.
Tiết Giai Ny nghi ngờ nhìn cô một cái, mặc dù cười như không có chuyện gì, nhưng ánh mắt thương cảm vừa lướt qua đã bị cô phát hiện. Tình cảm quả nhiên là chuyện khiến người ta đau đến tận đáy lòng, chỉ có thời gian mới là loại thuốc tê tốt nhất.
Sau này cô mới hiểu được Chân Chân đau lòng không chỉ vì bị Diệp Thành Huân cự tuyệt, lại thêm việc trở thành tù nhân được cưng chiều phải chịu đau khổ và bất lực.
“Chao ôi, nhìn qua bóng lưng của Chân phi. . . . . Thật khiến cho người ta đau lòng.” Cát Xuyến nghiêng đầu thở dài.
“Đều tại tên Diệp Thành Huân thối tha đó làm hại!” Tiết Giai Ny tức giận mắng.
*****
Trong phòng làm việc của bà phù thủy, bầu không khí nặng nề áp lực quấy nhiễu suy nghĩ không yên của Lương Chân Chân, trong lòng thầm cầu nguyện tốt nhất tên ác ma đó hôm nay có việc gấp, sau đó quên mất sự tồn tại của cô, như vậy thì cô có thể thoát được một kiếp rồi. (PS: chỉ là mộng đẹp mà thôi)
Tiếng nhạc réo rắt êm tai chợt vang dội khắp căn phòng làm việc yên tĩnh, có vẻ cực kì đột ngột, Lương Chân Chân không rảnh ngồi thưởng thức giai điệu du dương này, gấp gáp móc điện thoại di động trong túi ra, khi nhìn thấy màn hình hiện tên người gọi thì trái tim lập tức đập “thình thịch thình thịch” không ngừng, nhất thời quên ấn nút nhận điện thoại.
“Không biết đặt điện thoại ở chế độ im lặng à? Có biết hai chữ tôn trọng viết như thế nào không hả?” Khuôn mặt bà phù thủy vì gầm thét mà trở nên vặn vẹo.
Lương Chân Chân sợ đến mức ngón tay run run hạ xuống, không cẩn thận ấn xuống nút từ chối cuộc gọi, đợi đến khi cô kịp phản ứng thì đã hối hận đến xanh ruột rồi, đang chuẩn bị tinh thần đợi giọng bà phù thủy ầm lên lần nữa.
“Đừng để cho tôi nghe thêm một âm thanh nào vang lên nữa, làm hết bài tập nhanh lên!” Bà phù thủy âm trầm nói, cái tính vô lý, ngang ngược không nói đa͙σ lý đã sớm nổi tiếng ở trường, điều này khiến cho đại đa số không muốn tiếp xúc với bà, dần dần, tính cách của bà càng lúc càng lầm lì kì lạ.
Sau chốc lát do dự, Lương Chân Chân chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng rồi bỏ vào túi.
Khi cô cảm thấy chấn động rất nhỏ của điện thoại di động, ánh sáng không ngừng lóe lên trong túi, do dự nhiều lần có nên nhận hay không, nhưng bà phù thủy ngồi đối diện cô, thỉnh thoảng còn nhìn vào mắt cô, làm cô đứng ngồi không yên, chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng ác ma không nổi điên lên, đợi lát nữa sẽ giải thích rõ ràng với anh ta.