Chương 295. Gặp phải nguy hiểm
Editor: Puck
“Chân Chân, anh không phải đang thương lượng cùng em, mà đang trần thuật sự thật, mặc kệ em có đồng ý hay không, ngày mai vẫn phải rời khỏi đây.” Quý Phạm Tây vừa dứt lời liền xoay người đi, bóng đêm càng lúc càng u ám, vừa vặn chen giấu cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt của anh, khong cần quan tâm anh, không cần cho anh bất kỳ cái gì thấp thỏm chờ mong, như vậy sẽ khiến cho anh sinh ra chân tình không nên có với em, anh sẽ không khống chế nổi lòng mình mà yêu em, nhưng em, đã sớm thuộc về người khác.
“Quý đại ca…” Lương Chân Chân muốn mở miệng nhưng toàn bộ lời nói đều nuốt vào bên trong cổ, bóng lưng của anh nhìn cô đơn vắng vẻ như vậy, khiến cô không đành lòng, chân mày thanh tú nhíu lại, tình cảm của anh tinh tế mà dịu dàng, là bản thân không đáp trả nổi.
Ngay sau đó thở dài, trở lại chỗ của mình, bởi vì điều kiện hạn chế, cô chỉ có thể rửa mặt đơn giản, rồi nằm trên giường ngủ, nghe tiếng gió điên cuồng cùng tiếng mưa rơi kịch liệt bên ngoài, tâm tình không thể bình tĩnh, rất muốn gọi điện thoại cho a Tư, lại tiếc rằng một chút xíu tín hiệu cũng không có, điện thoại di động tương đương với vật trang trí, chỉ có thể xem sách hoặc nghe nhạc, thật sự rất nhàm chán, lật người ngồi dậy, muốn đi tìm Quý đại ca hàn huyên một chút, nhưng lại cảm thấy không thỏa đáng lắm.
Ôi… Thật phiền! Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại cũng không có ý tưởng gì hay, chẳng lẽ ngày mai thật sự phải rời khỏi nơi này? Không cam lòng, không cam lòng đâu! Lúc này cô cần nhất một người có thể nói chuyện trên trời dưới đất, đáng tiếc, cô chỉ có thể một mình tác chiến. die enda anle.equuydonn
Cùng một bầu trời, Đằng Cận Tư cũng ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng vẫn nhớ tới nai con đang ở khu vực gặp nạn phía xa, không biết cô ấy trải qua như thế nào, không biết cô ấy ngủ có ngon không, không biết cô ấy có bị thương hay xảy ra nguy hiểm không…
Điện thoại bấm hết lần này đến lần khác, tất cả đều là không trong khu vực phục vụ, cấp bách đến mức anh chỉ muốn vứt điện thoại đi, Nam Cung Thần biết điều không lên tiếng, chỉ hết sức thu thập tin tức tình báo mới nhất, dẹp yên trái tim bất ổn và nóng nảy của cậu chủ, ôi… Anh càng ngày càng bội phục Lương ŧıểυ thư rồi, không có việc gì chạy đi làm ở khu vực gặp nạn sao? Dù là trải nghiệm cuộc sống cũng không thể lấy chính sinh mệnh bản thân ra đùa giỡn! Hơn nữa khiến cho một đám người lo lắng cho cô, cư xử không trưởng thành.
Thẩm Bác Sinh gọi điện thoại cho con gái không được, trong lòng rất nóng nảy, liền tự mình đi tìm Đằng Cận Tư, hy vọng có thể từ cậu ta biết được tung tích của con gái, tin tức chân thật dọa cho huyệt hai bên Thái dương nhảy lên, vô cùng lo lắng, cảm xúc rất kích động.
“Cái gì? Chân Chân đi huyện Thông? Cậu… Sao cậu có thể để cho con bé đi chỗ nguy hiểm như vậy?”
Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc ông ta, nếu nai con thương lượng trước với anh, anh tuyệt đối không để cho cô đi, mặc kệ là nguyên nhân gì, hơn nữa, đi chỗ đó lúc nào chẳng được, đâu cần chọn trong giây phút khẩn cấp? Nhưng cô tiền trảm hậu tấu, vốn không cho anh có cơ hội nói “Không”, khiến anh ngồi đây lo lắng.
“Cô ấy không thương lượng trước với tôi, quyết định xong rồi mới nói cho tôi biết.” Giọng anh nhàn nhạt.
“Lấy năng lực của cậu, hoàn toàn có thể dẫn con bé trở lại.” Giọng Thẩm Bác Sinh sắc bén.
“Không sai, nhưng nai con cho tôi một lý do không thể đưa cô ấy về, cô ấy hy vọng tôi tin tưởng cô ấy.” Đằng Cận Tư không hề yếu thế nhìn về phía ông ta.
“Lý do gì có thể khiến cho cậu không bận tâm tới sinh mệnh Chân Chân?” Thẩm Bác Sinh vẫn còn kích động nho nhỏ.
“Khi còn bé cô ấy đã từng ở huyện Thông mấy tháng, đối với cô ấy mà nói, nơi ấy có ý nghĩa không bình thường, không phải chỉ một câu nói tôi và ông có thể khuyên được, hơn nữa, tính tình nai con quật cường, chắc ông cũng biết.”
“Từng ở mấy tháng…” Thẩm Bác Sinh không nhịn được tự lẩm bẩm, ông không ngờ tới điểm này, cuộc sống lúc bé của Chân Chân nhất định rất khổ cực, ŧıểυ Vũ mang theo con bé ở rất nhiều nơi, nhất định là bị xem thường và giễu cợt không ít, nói đến đây tất cả đều do mình gián tiếp tạo thành.
“Ngài yên tâm, mặc dù tôi đồng ý tin tưởng nai con, nhưng mà tôi sẽ không mặc kệ cô ấy, mấy ngày nay tôi vẫn luôn quan sát tỉ mỉ tình hình thiên tai ở huyện Thông, chỉ cần có tình huống bất ngờ nào tôi sẽ lập tức dẫn cô ấy trở lại.” Trong lòng Đằng Cận Tư suy xét dù sao Thẩm Bác Sinh cũng là cha vợ tương lai, lời nói không thể quá mức, vẫn nên thích hợp mượt mà một chút.
Lời này của anh giống như cho Thẩm Bác Sinh một viên thuốc an thần, lòng bất ổn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, con gái bảo bối của ông có người yêu thương, ông làm cha cũng có thể yên tâm.
“Có những lời này của cậu, tôi liền yên tâm, về sau, cậu nhất định phải cư xử tốt với Chân Chân.” Thẩm Bác Sinh nói lời phát ra từ đáy lòng, sau đó xoay người rời đi.
Đằng Cận Tư gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng ông ta rời đi dần xa, đột nhiên cảm thấy, ông ấy cũng là một người đáng thương, chuyện năm đó chỉ sợ ông ấy cũng không đồng ý, nhưng dưới áp lực gia đình, không còn cách nào chỉ có thể buông tha người phụ nữ mình yêu, không thể nghi ngờ là chuyện đau xót nhất.
So sánh ra mà nói, anh may mắn hơn ông ấy rất nhiều, đầu tiên bà nội vô cùng ủng hộ anh; tiếp theo, coi như tất cả mọi người phản đối, anh vẫn sẽ kiên định suy nghĩ của mình không lay chuyển được, nhận định rồi, chính là cả đời.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sáng ngày hôm sau, Lương Chân Chân còn chưa rời giường, đã bị một hồi tiếng gõ cửa làm tỉnh, vuốt vuốt cặp mắt mờ mịt đứng dậy mở cửa, trong mơ hồ cô còn nhớ cậu thanh niên trẻ tuổi như con nít là thư ký bên cạnh Quý đại ca, còn có chức vụ gì đó.
“Phóng viên Lương, tôi là thư ký ŧıểυ Liễu bên cạnh thị trưởng Quý, đặc biệt tuân theo giao phó tới đây đốc thúc ngài lên xe rời khỏi nơi này.” Cậu thanh niên mưatj con nít cười ha hả tự giới thiệu bản thân, đồng thời nói ra mục đích tới nơi này.
“Cậu đi nói với anh ấy, anh ấy không đi tôi cũng không đi.” Lương Chân Chân căng lên với cậu ta.
Thư ký ŧıểυ Liễu hơi khó xử nắm tóc, trong lòng suy đoán vị phóng viên Lương này có quan hệ gì với thị trưởng Quý, chẳng lẽ hai người có quan hệ bạn trai bạn gái chưa công bố? Bằng không thị trưởng Quý sẽ không đối xử quan tâm với cô ấy như vậy, mà cô ấy, cũng sẽ không nói ra những lời này.
“Chuyện này… Phóng viên Lương ngài đừng làm khó dễ tôi, thị trưởng Quý nói rồi, nhiệm vụ hôm nay của tôi chính là đưa ngài đi.”
“Vậy cũng được, cậu nghĩ ngây ngô như vậy thì ở chỗ này đi, tôi nhất định không đi.” Vẻ mặt Lương Chân Chân tỏ ý mời cậu, thư ký ŧıểυ Liễu rất gấp gáp, đều nói trên đời này chỉ có phụ nữ và ŧıểυ nhân là khó nuôi, hôm nay anh đã nhận thức một người trong đó.
“Ôi…” Cậu há hốc miệng, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải, suy nghĩ một chút, vẫn xoay người đi.
Lương Chân Chân vụng trộm khoa tay múa chân một tư thế chiến thắng, cô không phải cố tình gây sự, cứng rắn lôi kéo Quý đại ca đi cùng là vì đã suy nghĩ kỹ, làm một thị trưởng, anh đã vô cùng xứng chức, giành rất nhiều phúc lợi cho dân chúng thành phố C, cũng đã cống hiến không ít, là đầy tớ không thể thiếu của nhân dân, cũng là người bạn cô không muốn mất đi, mấy ngày nay anh có bao nhiêu vất vả cô đều nhìn thấy trong mắt, cô không thể để anh ở lại đây một mình, quá nguy hiểm!
Quý Phạm Tây nghe thư ký ŧıểυ Liễu báo cáo xong, trong lòng không biết nên tức giận hay cao hứng, vỗ vỗ bờ vai cậu ta, “Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi.”
ŧıểυ Liễu mới đến ủy ban thành phố không lâu, tâm tình tương đối đơn thuần, làm việc kỹ lưỡng có trách nhiệm, đây cũng là nguyên nhân anh dẫn cậu ta tới đây chứ không phải thư ký ŧıểυ Trương.
“Thị trưởng Quý, thật ra thì tôi thấy… lời phóng viên Lương nói ngài nên nghe một chút, lãnh đa͙σ phía trên cũng nhiều lần thúc giục ngài rút lui, không bằng… nhân cơ hội này trở về cùng phóng viên Lương.”
“Được rồi, hãy đi trước xem tình hình tu sửa đập lớn như thế nào, nếu như có thể hoàn thành theo kế hoạch, chúng ta sẽ về nhà sớm.” Quý Phạm Tây cười cười, cất bước đi trước, ŧıểυ Liễu vội vàng vui vẻ đi theo phía sau anh.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Bởi vì Lương Chân Chân cố chấp, Quý Phạm Tây cũng không thể đánh ngất cô sau đó nhét vào trong xe đưa về thành phố C, cẩn thận kiểm tra tình hình thiên tai một lần xong, anh tổng hợp cân nhắc lại nguyên nhân mọi mặt, liền đồng ý yêu cầu của Lương Chân Chân, hai người quyết định sáng ngày hôm sau lên đường trở về.
Đêm nay tất cả mọi người ngủ rất yên ổn, bởi vì ngày mai sẽ về nhà, hưng phấn cùng tâm trạng háo hức đó không cách nào nói rõ.
Sáng sớm, ba người liền rời giường lên đường, ŧıểυ Liễu lái xe, Quý Phạm Tây và Lương Chân Chân ngồi ở đằng sau, dọc đường trò chuyện về kiến thức những ngày qua và cảm tưởng, thời gian trôi quả thật rất nhanh, xe đi được đến một đoạn đường núi thì mí mắt phải của Lương Chân Chân nhảy không ngừng, cứ có cảm giác nghe được âm thanh gì đó.
“Dừng xe! Lui về phía sau!” Giọng Quý Phạm Tây hơi run rẩy, anh cũng cảm thấy có gì không đúng, trong đầu không khỏi nhớ tới chuyên gia dự báo khí tượng thủy văn đã dự đoán đoạn đường này có khả năng xảy ra đất đá lở nhất, cây cối trên núi bị chặt gần như không còn, hoàn toàn trụi lủi, cứ như vậy, hệ số nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều.
ŧıểυ Liễu cũng luống cuống, đạp chân ga lui về sau, nhưng vẫn còn chậm môt bước, đất đá lở quá nhanh, đều rơi xuống thân xe, Quý Phạm Tây không chút do dự bảo vệ Lương Chân Chân bị dọa sợ trong ngực, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, Chân Chân không thể có việc gì, cô ngàn vạn lần không thể có chuyện…
May mà tảng đá lăn từ trên núi xuống không phải là đá to nặng ngàn cân, bằng không ba người sẽ mất mạng tại chỗ, nhưng mà, ŧıểυ Liễu kiên trì vài phút liền không xong, vị trí lái xe nhất định là vị trí có tỉ lệ tử vong cao nhất.
“Quý đại ca…” Giọng Lương Chân Chân run rẩy, thân thể cũng không kiềm chế được mà run rẩy, cô thật sự sợ hãi, sợ sinh mạng đột nhiên mất đi, sợ rằng mình đột nhiên không hô hấp, một cảm giác sợ hãi thật sâu ôm lấy cô, khiến cho cô không có cách nào suy nghĩ bình thường, tay chân lạnh lẽo trong nháy mắt, lạnh đến trong lòng.