Chương 279. Lời thề kiên định
Editor: Puck
Lời này vừa nói ra, phía dưới hoàn toàn xôn xao, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, tiếng hút khí liên tiếp, không thể tin nhìn người đứng trên bục Đằng Cận Tư, giọng điệu của anh một chút cũng không hề giống đang nói đùa, vẻ mặt nghiêm túc khiến cho lòng người sinh ra nghi vấn, đều không rõ đến tột cùng Lương Chân Chân có sức quyến rũ gì khiến cho Đằng thiếu bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không tiếc tổ chức họp báo thông báo với nhân dân cả nước về quan hệ giữa bọn họ, còn nói cô ta là bà xã do anh nhận định.
Vậy mà cảnh trên máy chiếu xuất hiện tiếp theo càng làm mọi người kinh ngạc, Đằng thiếu cầm nhẫn trong tay quỳ một chân cầu hôn Lương Chân Chân, những nhân vật nổi tiếng đứng từng vòng chung quanh, trong đó có cả Đằng lão phu nhân.
Hình ảnh rất đẹp mắt, Lương Chân Chân mặc bộ váy trắng đứng đó, đẹp đến thoát tục, cặp mắt đen trong suốt như nước giống như mờ mịt bởi một tầng sương mù mơ hồ, vừa nhìn đã thương.
“Trời ạ! Đằng thiếu lại có thể quỳ xuống cầu hôn? Thật không thể tưởng tượng nổi!” Trong đám người bộc phát ra từng tiếng hô kinh ngạc, đồng thời cũng giơ máy ảnh lên “Tách tách” chụp không ngừng, đều muốn nắm lấy hình ảnh đẹp đẽ trên màn hình này.
Đằng Cận Tư rất hài lòng khi nhìn thấy phản ứng của đám phóng viên, giơ tay lên, ý bảo bọn họ yên tĩnh lại, giọng nói lạnh nhạt mà đầy lực, “Tôi hy vọng, sau này có thể nhìn thấy bài báo khiến tôi hài lòng, về phần xì căng đan râu ria bát quái và vu oan phỉ báng khác, từ khoảnh khắc này, hết thảy không được xuất hiện trở lại! Mọi người chắc cũng đều biết, tính khí Đằng thiếu không được tốt, tính nhẫn nại càng không có, hậu quả khi chọc giận tôi, không phải các người có thể chịu đựng nổi.” Tốc độ nói chuyện của anh rất chậm, mỗi một câu một chữ đều bao hàm ý uy hiếp, con ngươi đen sắc sảo đảo qua mỗi người, khí thế cường đại khiến cho người ta không rét mà run.
Cũng trong lúc đó, bên trong sảnh chính tầng một tập đoàn “Bác Nguyên”, cũng tiến hành họp báo, hơn mười vị phóng viên cầm máy chụp hình bấm “Tách tách tách”, người nọ nối tiếp người kia lên hỏi.
“Tổng giám đốc Thẩm, nếu Lương Chân Chân là con gái ruột của ngài, vậy vì sao cô ấy họ Lương chứ không phải họ Thẩm?”
“Tổng giám đốc Thẩm, tin đồn bên ngoài, Lương Chân Chân không phải là con gái ruột của phu nhân ngài, chẳng lẽ là con riêng bên ngoài của ngài? Bởi vì không có thân phận, cho nên bây giờ mới công khai?”
“Tổng giám đốc Thẩm, ngài có phải là Trần Thế Mỹ hiện đại, bỏ vợ bỏ con?”
“Tổng giám đốc Thẩm, nghe nói con gái ngài – Lương Chân Chân – đã từng làm tình nhân, không biết tổng giám đốc Thẩm có biết tình hình, đáp lại như thế nào?”
…
Tất cả vấn đề giống như mũi nhọn bắn về phía Thẩm Bác Sinh đang đứng giữa sân khấu, sắc mặt của ông hơi đen, nhưng gừng càng già càng cay, rất nhanh liền trấn tĩnh lại rồi, hắng giọng rồi đáp: “Chân Chân quả thật không phải do phu nhân bây giờ của tôi sinh ra, nhưng mẹ của con bé là người phụ nữ quan trọng nhất đời Thẩm Bác Sinh tôi cũng là người tôi yêu sâu đậm nhất, không thể răng long đầu bạc cùng bà ấy là chuyện mà tôi ăn năn trọn đời, chuyện cũ đều là quá khứ, đều đã qua, hy vọng mọi người vĩnh viễn không nhắc lại cũng như tăng thêm phỉ báng, đây là chuyện riêng của tôi, tôi có quyền giữ yên lặng không nói.” Giọng nói của ông đầy đau thương, hơi dừng lại, điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói tiếp.
“Ngoài ra, tôi cũng hy vọng Chân Chân có thể tha thứ cho người cha vô trách nhiệm là tôi đây, tôi thiếu hụt cuộc sống ngày trước của con bé, nhưng từ nay về sau tôi sẽ dùng khả năng lớn nhất của mình đi yêu thương con bé, bảo vệ con bé không phải chịu bất kỳ tổn thương nào, lại càng không cho phép người khác bàn luận xằng bậy về con bé, chửi bới, vu oan con bé, tôi tin tưởng nhân cách con gái mình, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện hư ảo giả dối không có thật kia, có đôi khi tận mắt nhìn thấy hay chính tai nghe thấy chưa hẳn đã là thật, chứ đừng nói tới lời đồn của người qua đường một đồn mười mười đồn trăm!”
Thẩm Bác Sinh là thương nhân thành công, có thể ứng đối tự nhiên với các tình huống bất ngờ, mặc dù các phóng viên hỏi bén nhọn, nhưng ông vẫn có thể trả lời tốt, cho dù là từ mặt bên hay chính diện, đều khiến người ta không còn lời nào để nói.
“Tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi biết ngài bảo vệ con gái, nhưng mọi người đều biết cô ấy léng phéng với tổng giám đốc tập đoàn Đế Hào tư, ngài nói như vậy chẳng phải là giấu đầu hở đuôi? Còn nữa, tôi nghe nói tổng giám đốc Đằng cũng mở họp báo, chẳng lẽ hai người hẹn trước?” Lại một phóng viên khác hỏi.
“Hẹn trước? Trí tưởng tượng của các vị phóng viên thật phong phú, chuyện gì cũng có thể bị mấy người liên tưởng chung một chỗ, cả ngày đoán tới đoán lui không thấy mệt? Tôi muốn nói cũng chỉ có thể, mọi chuyện đã phơi bày cả rồi, nếu các người thêu dệt vô cớ thêm, đừng trách Thẩm Bác Sinh tôi không khách khí! Từ nay về sau, nếu để cho tôi nghe thấy hoặc nhìn thấy bất kỳ tin tức không đúng nào về nhị ŧıểυ thư nhà họ Thẩm, tôi sẽ dùng quy định pháp luật trừng trị nghiêm khắc đơn vị mắc phải! Tuyệt đối không nương tay!” Giọng nói và vẻ mặt của Thẩm Bác Sinh đều nghiêm khắc, hôm nay ông đã triệt để bằng bất cứ giá nào rồi, vì con gái mà không tiếc tự hủy hình tượng, để cho mọi người thấy một mặt khác của Thẩm Bác Sinh, cũng biết ông không phải là người đàn ông tốt mọi mặt như trong suy nghĩ của tất cả mọi người, sự thật và mơ ước luôn kém một bước.
Nhưng ông không hối hận, vì Chân Chân, ông tình nguyện làm như vậy, công việc mãi mãi không phải là vị trí thứ nhất trong cuộc sống, không khí hòa thuận trong gia đình mới mang đến vui vẻ cùng hạnh phúc cho mọi người, ông không yêu cầu quá xa vời, chỉ hy vọng có thể vì Chân Chân làm chút chuyện gì đó, để bù đắp chút tình thương của cha mà mình đã thiếu con bé nhiều năm.
Trên tầng hai siêu thị thương mại thành phố C, Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny nắm tay nhau đi dạo phố ở đây, vốn hôm nay hai người đều đi làm bình thường, sở dĩ có thể ra ngoài chơi là vì có quan hệ chặt chẽ với tin tức trên tạp chí buổi sáng.
Lương Chân Chân vốn không để ý tới chuyện bên ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền, nhưng lại có vài người không muốn buông tha cho cô, cố ý hay vô ý đi qua bên người cô, giọng điệu không tốt nói một chút sỉ nhục người, khi cô không thể nhịn được nữa thì tổng biên tập xuất hiện, trách cứ mấy người buôn chuyện một trận, sau đó để cho cô nghỉ một ngày, để cho cô ra bên ngoài giải sầu, không để ý tới tin tức bát nháo kia, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc *.
(*) Thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc: Người ngay thẳng thì cho dù không cần giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng. Cụ thể hơn ví dụ bị vu vạ hay bị nghi oan hay bị nói xấu gì thì người ta không cần thanh minh thanh nga gì hết dần dà sự thật cũng được phơi bày.
Còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếʍ thế nào rốt cuộc cái bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra mà thôi.
Cô suy nghĩ một chút liền đồng ý, thay vì ở trong đài nghe mấy lời đồn đại dơ bẩn, còn không bằng ra ngoài hít thở một chút không khí mới mẻ, cũng giảm bớt phiền muộn trong lòng, một người nhàm chán đi dạo lung tung trong công viên, hành động tùy ý, không có mục đích, ai cũng không rõ bạn… bạn cũng không biết người khác, giống như ở trong một không gian song song không giao nhau, tự do tự tại.
Thấy điện thoại của Tiết Giai Ny, cô đã có thể đoán trước được cô ấy sẽ nói gì, không hổ là bạn thân nhất, dù lúc nào cũng chú ý đến cô, cho cô trợ giúp ấm áp và thân mật nhất.
“Giai Ny, tớ không sao, cậu đừng lo lắng, tớ nhất định sẽ càng đè xuống càng dũng cảm.” Cô không muốn để cho bạn tốt lo lắng cho mình, gần đây tình cảm của cô ấy không thuận lợi, đều do bác sỹ Quan chết tiệt kia, hại người ta rất nặng nề!
【Chân Chân, đừng nói gì cả, cậu ở đâu?】 Tiết Giai Ny vốn không nghe lời của cô ấy, cô không thể nghe lời ăn ở hai lòng của Chân Chân, lúc này cô ấy cần nhất chính là bạn bè.
Trong lòng Lương Chân Chân chảy qua một dòng nước ấm, đã biết Giai Ny hạ quyết tâm, cũng không nhiều lời, “Công viên Cảnh Thái.”
【Được, chờ tớ, trong vòng mười lăm phút chạy tới.】 Nói xong, Tiết Giai Ny liền cúp điện thoại, chạy đến phòng làm việc của lãnh đa͙σ xin nghỉ nửa ngày, chạy nhanh như làn khói.
Hai người gặp mặt ở trong công viên, sau đó đi chừng một giờ ở gần trung tâm thương mại, nói mua đồ phát tiết cho oai, kết quả chiến đấu hơi kinh người, đầy túi lớn túi nhỏ.
“Giai Ny, chúng ta tìm một quán cà phê ngồi một lúc đi, vừa khát vừa mệt!” Hôm nay lúc đi làm Lương Chân Chân mang giày cao gót, vẫn đi dạo đến bây giờ, quả thật hơi chịu không nổi.
“OK, tớ biết ở đường đối diện có một quán cà phê không tệ, chúng ta đi chứ?” Tiết Giai Ny kéo tay bạn tốt, nói thân mật.
“Ừ.” Lương Chân Chân cười gật đầu, kéo Giai Ny đi về phía thang máy, trên đường đi ra cửa vừa vặn đi qua mấy chỗ LCD, nhân vật trên đó cùng nội dung phỏng vấn khiến hai người sợ ngây người.
“Lương Chân Chân là người phụ nữ duy nhất mà Đằng Cận Tư tôi yêu đời này, là người phụ nữ tôi muốn nắm tay bên nhau đến già mà chết, cũng là bà xã mà tôi nhận định trong lòng.” Những lời này giống như quả núi lớn ném về phía Lương Chân Chân đang bình tĩnh như nước hồ thu, khuấy động lên từng cơn sóng gợn.
Tiết Giai Ny trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, “Chân Chân, tớ cảm thấy lần này Đằng Cận Tư rất nghiêm túc, cậu nhìn nét mặt cùng giọng nói, thật khó tưởng tượng người đàn ông kiêu ngạo, lạnh lùng xa cách lại có thể nói ra lời chân thành cùng sâu sắc như vậy, còn có khí thế của anh ta, quá mạnh mẽ! Làm những phóng viên kia khiếp sợ chỉ có thể quỳ dưới chân anh ta, khí thế vương giả trời sinh!”
Lương Chân Chân không nói gì, khẽ cắn môi nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, muốn nhìn rõ ràng người đàn ông trên đó, lông mày, ánh mắt, mũi, bờ môi của anh, kết hợp lại sao hoàn mỹ, giống như ông trời điêu khắc tỉ mỉ tạo ra, thật muốn sờ, cảm nhận nhiệt độ của anh.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, anh sẽ lựa chọn phương thức này để phá bỏ lời đồn đại, nói cho mọi người biết người phụ nữ anh yêu tên Lương Chân Chân, tương đương với tuyên bố cho toàn thế giới anh yêu cô, muốn ở chung một chỗ với cô, là bà xã anh thừa nhận.
Trong lòng bỗng có chỗ nào đó mềm yếu rồi, chậm rãi chảy qua một dòng nước ấm, hốc mắt cũng hơi ướt át, bên môi không tự chủ nhếch lên lộ ra nụ cười ấm áp, lời của anh khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc, cảm giác được một người che chở, thật tốt!
“Chân Chân, cậu mau nhìn bên kia! Đó không phải là ba cậu sao? Ông ấy cũng mở họp báo, OMG! Bọn họ hẹn trước sao?” Tiết Giai Ny đột nhiên chỉ vào màn ảnh cách bọn họ khá xa kêu lên.